
i làm như thế?
- Cậu…huhu.
Đồ đáng ghét, đồ khó ưa, đồ…đồ điên, đồ…
Gì nữa
nhỉ? Chậc, bí từ rồi . Hê hê, lười học, lười đọc sách báo luôn nên chưa chi nó
đã hết vốn từ để…chửi =.=.
- Thôi
được rồi. Có sao đâu. Chỉ là hôn thôi mà.
Hắn đứng
dậy, phủi bụi trên áo. Nó trợn mắt nhìn hắn. Sao hắn có thể nói bình thản đến vậy
nhỉ?
- Cậu
đúng là cái đồ thần kinh. Tôi ghét cậu. Huhu, cái first kiss của tôi…
- Được
rồi được rồi. Nếu cậu không thích thì có thể hôn lại này =)).
- Hả?
Cậu điên à? A, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Đợi đấy. Tôi sẽ cho cậu biết tay.
A. Cái hôn đầu của tôi. Sao lại là cậu cơ chứ? “Tảng băng” chết tiệt.
Nó vừa
gào vừa vò đầu bứt tai quay bước đi, nhìn không khác gì một người vừa từ bệnh
viện ra (bệnh viện nào thì các bạn tự hiểu nhé. Zu không muốn thẳng ='>'>~). Hắn
đứng đằng sau, nở một nụ cười – một nụ cười thực sự, không phải là cái cười nhếch
mép kia nữa. Liệu có nên nói với nó không nhỉ? Đây cũng là nụ hôn đầu đời của hắn
(*Zu: Ta nghe cái này nghi nghi nha, có thật không đó=.=? *Hoàng Thiên Lâm:
Không tin thì thôi=.=, khỏi cần cho vô. *Zu: Kệ, ta thích cho vô cho hay, xây dựng
hình tượng nam chính đệp thêm chút, mặc dù ngoài đời hổng đẹp chút nào =)).
*HTL: =.= giò ngồi một chỗ nhìn làm tg sém lông mày =.=*).
Còn về
nó, nó đang bực bội giậm chân mạnh làm người đứng cạnh có cảm giác đang có động
đất (Zu đứng ngay cạnh á =.=). Tay nó chuẩn bị đưa lên gãi cằm thì chợt phát hiện,
nó còn cầm…cành mắt mèo =.=.
Hú hồn,
để cái quả này vô mặt thì có mà hôm nay nó biến thành con khỉ, và cái mặt thì,
nói sao nhỉ, chắc là đỏ như cà chua vì gãi quá nhiều =)). Haizzz, sao chiều
không có tiết nhỉ. Để đến sáng mai mới bày trò được. Thôi đành chịu chờ đợi
chút vậy. Một nụ cười gian xảo nở trên khuôn mặt nó. Để coi mai bà giáo thân
yêu sẽ ra sao?
* * *
- Oa
oa…oáp…
Nó
ngáp dài rồi gục đầu lên bàn. Hôm nay đến rõ sớm nên tất nhiên nó cũng phải dậy
tứ lúc gà còn chưa gáy (ở đây thì làm gì có gà =.=). Đừng ai cho rằng nó dậy sớm
học bài nhá, vì với nó, thế giới này không có hai chứ “học hành”, chỉ có duy nhất
một chữ: QUẬY (_ _”). Việc đến sớm hôm nay là để trét quả mắt mèo lên ghế giáo
viên, bẫy bà giáo Thanh khó tính. Nó đề phòng đến sớm một chút, kẻo có giáo
viên nào phát hiện ra thì khổ, lại bẫy không được mà còn rước họa vào thân.
Nằm…ngủ
được một lúc, chính xác là hơn 30 phút á, thì tiếng chuông vào giờ vang lên,
đánh thức nó dậy. Nó ngẩng đầu lên. Mọi người cũng đã đến đông đủ cả rồi. Bà
giáo thân yêu ới, giờ này người ở đâu rồi? Sao vẫn còn chưa thấy tăm hơi đâu nhỉ?
- Chào
các em!
Hô, bà
nào đây? “Sếp” Thanh “đáng yêu” của nó đâu rồi?
- Hôm
nay cô Thanh bận chút việc gia đình nên sẽ không lên lớp nữa. Cô dạy thay cô
Thanh tiết này.
Hả?
Không phải chứ? Mất công nó bày trò mà bà này lại biến mất tăm là sao?
- A!!!
Cô ơi đừng…
Nó hét
ầm lên khi thấy bà giáo kia ngồi xuống ghế. Cái này nó dành riêng cho “sếp”
Thanh mà. Có mỗi một quả thôi đấy nha.
- A,
cái gì thế này. Sao mà lại…
Bà
giáo vùng đứng dậy, không ngừng gãi chân. Haizzz, xong rồi. Không phải tại nó
đâu nha. Nó đã có “lòng tốt” cảnh báo, nhưng bà giáo này không nghe đấy thôi.
- Xin
lỗi các em. Cô xuống phòng y tế một lát.
Bà
giáo ôm vội cái cặp, chạy ngay ra khỏi lớp. Nó ngồi nhìn ôm bụng cười sằng sặc.
Cái điệu bộ của bà này cũng hài ra phết.
- Này!
Trò này cậu bày ra đúng không?
- Hả?
Nó giật
mình quay lại đằng sau. Một cô bạn dễ thương mỉm cười với nó:
- Chào
cậu, mình là Triệu Tĩnh Nhiên, học sinh mới của lớp này.
- A,
chào cậu.
- Trò
vừa rồi là do cậu?
- Oh
yes. Tất nhiên là mình rồi.
- Hi,
cậu tên gì?
- Mình
Lâm Ngọc Du.
- Ồ -
Vẻ mặt Tĩnh Nhiên đầy kinh ngạc – Cậu là siêu quậy Ngọc Du nổi tiếng đó hả? Ha
ha, hay quá. Gặp cậu ở đây. Vậy là có đồng minh rồi.
-
Chúng ta bắt tay hợp tác nhé! Sẽ tập hợp một nhóm siêu quậy cho nổ tung cái trường
này luôn.
- Rấy
vui được hợp tác với cậu – Tĩnh Nhiên mỉm cười, bắt tay nó.
- Có cần
thêm người không? Tôi tham gia được chứ? – Một tên con trai tóc nâu mỉm cười,
chống tay xuống bàn, nhìn nó hỏi.
- Tên?
– Nó nhăn mặt.
- Trần
Vũ Kiệt, siêu quậy Kiệt Kiệt đình đám giang hồ.
- A –
Nó nhảy cẫng lên – Cậu là Trần Vũ Kiệt. A, hay quá. Tôi nghe mọi người nhắc nhiều
đến cậu rồi. Đồng ý cả hai tay luôn.
Trần
Vũ Kiệt mỉm cười, tựa lưng vào tường. Vẻ mặt hài lòng. Xem ra độ nổi tiếng của
cậu cũng không tệ.
Tĩnh
Nhiên rụt rè liếc mắt nhìn qua bàn bên kia, nơi có một kẻ đang ngồi nhắm mắt, gục
đầu trên mặt bàn. Nhỏ quay sang giật tay Ngọc Du:
- Ngọc
Du, tớ muốn mời cậu ấy tham gia được chứ?
- Ai cơ?
– Liếc mắt sang bàn bên – Hắn ấy hả?
- Ừ. Cậu
ấy là siêu quậy đình đám mà. Rất giỏi trong việc bày trò.
- Ừm,
v