
tay nắm cửa mà cánh cửa không hề nhúc nhích, nó thử lại, đẩy mạnh hơn, vẫn
không có dấu hiệu gì. Nó toát mồ hôi. Cánh cửa mắc dịch, cả ngươi cũng muốn bắt
nạt ta. Chuyện quái gì đây ?
- Tạm
thời em ở trong đó một ngày đi!
Hả?
Hình như vừa rồi là giọng nói đáng ghét của bà cô Thanh. Bà này đang đứng ngoài
cửa à? Tính làm gì đây?
- Vì
hành vi của các em. Cả bốn em sẽ bị nhốt trong phòng mình một tháng, ăn riêng,
học riêng. Sẽ có giáo viên riêng kèm. Sinh hoạt bình thường, yên tâm.
- Cô đừng
có đùa, mở cửa cho em đi!
- Tôi
không đùa. Nếu như ra ngoài các em vẫn tiếp tục quậy phá trong trường, chúng
tôi sẽ xử lí mạnh tay hơn.
Đùa, ở
trong phòng một tháng nó chịu sao nổi. Một ngày ngồi yên trong phòng nó đã khó
chịu lắm rồi.
- Thế
nhé! Tôi đi thông báo với mấy bạn kia.
- Ơ,
cô ơi. Dù gì cũng phải mở cửa cho em đã chứ!
Híc,
bà ấy đi rồi. Gì thế này? Cái trường măc dịch. Đường đường là một siêu quậy
đình đám, tại sao nó lại phải chịu cảnh “cầm tù” thế này? Nước mắt lưng tròng,
nó đau khổ ngồi co ro trong góc tường. Oa, đối với nó, việc một ngày không được
đặt chân ra khỏi nhà là một việc vô cùng đáng ghét, đáng ghét nhất thế gian này
luôn. Đang đập đầu vào...chân =.=, nó chợt nghe tiếng cánh cửa phòng nó mở.
- Du,
làm sao thế ?
A! Là
Nhiên. Không đúng. Cửa khóa rồi, sao Nhiên vào được. Nó ngước gương mặt đầm đìa
nước...mũi lên ==”. Là Nhiên thật.
-
Sao...sao...cậu vào được thế ?
- Cậu
quên lần trước tớ đã từng đánh cắp chìa khóa rồi à? Tớ đã cẩn thận đem đi đánh
mấy chùm của tất cả cá phòng trong trường, phòng khi có việc cần đến. Ai ngờ giờ
cần dùng thật.
- Hi
hi. Nhiên thân yêu. Cậu đáng yêu quá!
Nó nhảy
cẫng lên, ôm trầm lấy Nhiên, làm Nhiên giật mình, đẩy nó ra. Lừ mắt nhìn nó một
cái, Nhiên quay nhanh ra cửa:
-
Thôi, quá khích cũng vừa thôi cô nương ạ. Mau đi “giải thoát” cho hai người còn
lại.
- Ê,
chờ tớ với – Nó vội vã chạy theo rồi như sực nhớ ra điều gì, nó quay ngoắt 180
độ lại – Khóa cửa phòng vào đi nhiên. Như thế mấy bà giáo đi qua cũng không chú
ý.
- Được
rồi. Này – nhiên rút chiếc chìa khóa phòng nó ra khỏi chùm - Cậu cầm luôn đi.
Như thế tiện hơn nhiều.
- OK,
vậy càng tốt.
Khóa cửa
phòng xong, cả hai đi với điệu bộ...lén lút qua chỗ hai người còn lại để tiến
hành kế hoạch “vượt ngục”. Và tất nhiên, với kinh nghiệm của những siêu quậy
đình đám trong ngôi trường cũ của mình. cả lũ đã tiến hành kế hoahcj một cách
thành công.
Sau
khi ăn uống, đập phá cả buổi chiều với “tổng thiệt hại” của mỗi người không dưới
một triệu, tất cả yên vị trở về trường, vẫn là cách quen thuộc mọi lần : Trèo
tường.
- Ê
nhóc, có cần giúp đỡ không?
Hắn cười
khẩy, vẻ chế giễu.
“Phừng”
Ngọn lửa
bốc cao nghi ngút, khói tỏa đầy trời bắt ngồn từ...đầu nó. Có người dám coi thường
nó? Quả là một nỗi nhục không để đâu cho hết.
- Cám
ơn, tôi tự làm được.
Nó tức
khí hất cánh tay đang chìa ra của hắn, tự mình bám vào tường, trèo dẫn lên. Vừa
mới ngồi được lên trên bức tường, giọng bà hiệu trưởng vang lên làm nó suýt
chút là ngã lộn cổ xuống dưới.
- Tình
hình của cháu Lâm Ngọc Du ở đây rất không tốt. Chúng tôi hi vọng có sự phối hợp
của gia đình để rèn lại cháu.
-
Chúng tôi sẽ cố hết sức. Cô cần gì cứ nói - Một giọng nam trầm ấm.
Khoan,
cái giọng này nghe quen quen. Hình như là...ba nó. Sao lần này đến gặp bà hiệu
trưởng khó tính lại là ba nó? Không may rồi, chắc gặp đúng lúc ba nó rãnh quá.
Nghe
tiếng chưa được bao lâu, dáng người cao ráo của ba nó đã xuất hiện. Và lẽ dĩ
nhiên, hành động bây giờ của nó đều lọt hết vào mắt ông. Ông cau mày nhìn cô
con gái rồi lại nhìn sang lũ tiểu quỷ xung quanh.
- Ngọc
Du!
- Dạ...ba...
- Nó méo mặt cười.
- Thế
này là thế nào?
- Thế
nào là sao hả ba? – Nó giả ngây.
- Đừng
giả vờ nữa. Còn càng này càng không coi ai ra gì - Giọng nói ba nó đã có phần tức
giận – Bà nghĩ ở đây con lại có đồng minh rồi phải không? Nếu vậy, ba sẽ tiếp tục
chuyển trường cho con.
- Dạ???
Đùa.
Nó vừa chuyển đến đây, còn chưa kịp thích nghi mà. lại chuyển là sao nữa? Ba ơi
ba, ba còn định chuyển con đến mấy lần nữa.
- Kìa
chủ tịch Lâm, mong ông đừng nóng. Xin hãy tin tưởng vào chúng tôi. Chúng tôi sẽ
tìm cách giáo huấn lại mấy học sinh này.
Bà hiệu
trưởng có vẻ không muốn mất uy tín trường mình nên tìm cách xoa dịu ba nó.
- Được.
Vậy xin nhờ cả vào cô - Quắc mắt sang nó – Còn con, liệu hồn đấy. Cứ tình trạng
thế này là không yên với ba đâu.
- Mời
ông đi hướng này, chúng ta sẽ cùng bàn bạc kế hoạch với các phụ huynh khác.
-
Vâng, mời cô.
Nhìn
bóng dáng hai người bước về phía phòng hội đồng, nó nuốt nước bọt cái “ực”. Họ
đang tính kế gì đây?
- Sao
các em ra được khỏi phòng?
Liếc mắt
sang bên trái, nó lập tức thấy bà giáo Thanh