
đang đưa đôi mắt “xẹt tia lửa” về
phía tụi nó. Không phải chứ, hôm nay xui xẻo đến thế là cùng. hết người nọ lại
đến người kia giáo huấn nó. Hôm nay có phải ngày 13 đâu cơ chứ.
- Dạ,
không, tụi em...
Nó lắp
bắp nói không nên lời. Bà giáo lườm cả lũ một cái, bưpcs đến bên cạnh nó :
- Lâm
Ngọc Du, em trèo xuống!
- Dạ.
-
Nhanh, tôi không có nhiều thời gian cho em.
- Cô
Thanh, sao giờ này cô còn ở đây. Cuộc họp bắt đầu rồi.
Tiếng
bà hiệu trưởng vang lên đã giúp nó thoát khỏi nanh vuốt của bà giáo chủ nhiệm.
- À
vâng, tôi sẽ đến ngay – Bà giáo Thanh mỉm cười, nói với hiệu trưởng, xong lại
quay sang đe dọa tụi nó – Các em đợi đấy. Đang bị phạt mà dám tự ý phá bỏ hình
phạt. Tôi không để yên thế đâu.
* * *
- Sao
cơ? Đi dã ngoại ạ?
Nó đứng
bật dậy, vẻ mặt giống như không – thể – nào – tin – nổi khi nghe từ miệng giáo
viên chủ nhiệm của mình, rằng tuần tới sẽ cho cả lớp đi dã ngoại.
- Sao?
Em không thích hả?
- Dạ
đâu có. Nhưng em cứ tưởng…
Cứ tưởng
lần này sẽ lãnh phạt nặng chứ. Tại sao lại thành ra được nghỉ ngơi thế này?
Không ổn, chắc chắn là không ổn.
- Em
tưởng gì?
Bà
giáo vẫn không buông tha. Nó đành thở dài, ngồi xuống:
- Dạ
không có gì.
- Vậy
được rồi. Chúng ta quyết định thế nhé! Thứ bảy tuần này sẽ bắt đầu đi. nghỉ một
tuần, các em chuản bị đi.
Cả lớp
có vẻ háo hức. Riêng bốn đứa vẫn đang rời vào trầm tư. Không cần nói các bạn
cũng biết bốn người là ai rồi phải không ạ? Tất cả đang rất nghi ngờ. Rõ ràng lỗi
vừa rồi của tụi nó có thể nói là không nhẹ, vậy mà lại chẳng hề hấn gì. Trong
khi các phụ huynh đều đã được mời đến rồi. Liệu có gì bất ổn ở đây không nhỉ?
Trên bục
giảng, giáo viên chủ nhiệm Thanh đang nhìn chằm chằm vào biểu hiện của tụi nó.
Thực ra lần này, việc tổ chức ấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là…
Tua lại
đoạn họp giữa phụ huynh và giáo viên một chút…
- Tôi
thấy chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu tâm tư của các em ấy. Nếu hiểu, có lẽ sẽ dễ
dàng uốn nắn các em ấy hơn một chút - Giọng bà hiệu trưởng đều đều.
- Vậy
cô định làm thế nào?- Một vị phụ huynh lên tiếng.
- Mọi
người nghĩ tổ chức một biểu dã ngoại giữa giáo viên, phụ huynh và các học sinh
thì thế nào. Chúng ta phải thể hiện, mình là những người tâm lí với giới trẻ. cần
phải làm sao để kéo gần khoảng cách giữa các giáo viên và học sinh, phụ huynh với
học sinh lại. Như vậy, chắc chắn sẽ bảo ban được các em ấy.
- Tôi
thấy ý này cũng khá hay. Cứ quyết định vậy đi.
--------------------------------------------------
Trở lại
với hiện tại. Cả lũ vẫn không tài nào lí giải nổi hành động lần này của mấy bà
giáo. Thôi kệ, cũng chẳng có vấn đề gì. Mặc mấy bà ấy định làm gì. cứ đi chơi
cho vui đã. Nó quay qua Nhiên, thấy nhỏ vẫn đang đăm chiêu:
- Ê
Nhiên, cậu nghĩ gì thế?
- Tớ
đang nghĩ liệu lần này có gì bất ổn hay không?
- Ôi,
kệ nó đi, chẳng có vấn đề gì đâu. Thoải mái chút đi bạn thân yêu.
- Ừ.
Có lẽ tớ lo xa rồi – Nhiên cười - Một buổi dã ngoại thì có thể làm gì được chứ?
- Thế
thì chúng ta chuẩn bị một chút đi. Dã ngoại một tuần, cũng tốt để xả stress đấy.
- Ừm.
* * *
9 giờ
sáng thứ bảy…
- Còn
thiếu ai không?
Bà
giáo Thanh cầm tờ giấy điểm danh.
- Còn
thiếu bạn Lâm Ngọc Du thưa cô.
Hắn
hét lên, đảo mắt xung quanh, vẫn không thấy nó. chắc lại ngủ quên rồi.
- Vậy
các em đi gọi bạn ấy, mau lên, chúng ta đã xuất phát trễ nữa tiếng rồi.
- Dạ.
Hắn lập
tức chạy như bay về phía phòng nó. Kiệt và Nhiên cũng đi theo, bởi đơn giản,
dám chắc một điều, một mình hắn không thể gọi nó dậy. Lôi nó ra khỏi giường được
thì đúng là một kì tích. Híc.
“Cộc cộc”
Hắn
đưa tay lên gõ cửa. Không gian vẫn yên lặng. Gõ thêm vài lần nữa, vẫn không thấy
phản ứng gì. hắn tức khi giơ chân lên và…
“Rầm”
Cánh cửa
phòng nó đổ ầm xuống. Kiểu này phải thay cửa mới rồi, haizzz.
- Cậu
làm gì thế?
Nhiên
mở to mắt nhìn hắn. Hắn nhún vai bình thản.
- Gọi
mãi nhóc này không dậy, phải làm thế thôi. Tôi không thích đợi chờ.
-
Nhưng mình có chìa khóa mà – Nhiên lắc lắc chiếc chìa khóa phòng nó trong tay.
- Tưởng
lần trước cậu đưa cho Du rồi - Hắn nghệt mặt ra.
- Mình
có hai chiếc.
Ặc.
Nhiên đúng là ác độc mà. Sao không nói sớm? Thật tội nghiệp cho các chân của hắn.
Đau quá!
Hắn
chán nản bước chân vào phòng nó. Vừa liếc mắt nhìn vào, hắn đơ ngay tức khắc,
miệng há hốc, chôn chân một chỗ. Kiệt thấy vậy cũng chạy vào theo và lại…rơi
vào tình trạng y hệt hắn. Phòng ngủ của nó…là đây hả? sao bừa bộn đến độ vượt
xa phòng của cont rai thế này? À mà không, phải nói là ổ chuột cũng phải chào
thua mới đúng. Oh my god!
...............................................................
bạn
đang đọc truyện tại yeu