XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211052

Bình chọn: 10.00/10/1105 lượt.

n sắc còn khá nhợt nhạt.

- Du!
- Thầy Minh vội vàng chạy đến đỡ nõ, vẻ lo lắng. - Em chẳng phải đang ngủ sao?
Sao lại...

- Em
không ngủ được. - Nó khẽ cười.

- Ừ, tao
thấy hai người đó thực sự rất giống. Lúc đầu nghĩ là trùng hợp nhưng cái tên bọn
họ cũng rất giống nhau. - My vốn không định nói nhưng có vẻ nó cũng đã nhận ra.

- Cái
tên? - Đôi lông mày nó chợt cau lại rồi lập tức giãn ra. Cười nhẹ một tiếng, nó
tựa người vào cánh cửa, thở dài. - Sao tao không để ý điểm này nhỉ? Nếu thực sự
họ có quan hệ, tao có lẽ đã có lí do để buông tay rồi.

- Du...

- Đừng
lo, tao không sao!

"Vì
sao đó xa mãi xa rồi

Em cố
với nhưng không gian kia chia xa cách dần

Và khi
1 lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng 1 mình anh chờ

Nhìn từ
xa em vẫn ngước nhìn theo..."

(A
lonely star - LK ft. Justatee ft. P.A ft. PDL)

Tiếng
chuông điện thoại vang lên. My mở máy. Ồ nhanh thật đấy! Còn chưa đầy năm phút.

- Alo!

"Tiểu
thư, tôi tra ra rồi. Gia đình cô gái trước đây sống ở Nga, vừa chuyển về Việt
Nam từ hơn 4 năm trước. Hai vợ chồng họ Triệu đó có cô con gái cả tên Triệu Ngọc
Nhiên, là du học sinh ở Việt Nam, đã mất từ 5 năm trước".

"Ầm".
Quả không sai! Đúng như họ dự đoán. Nhiên chính là em gái của người con gái
kia, người con gái mà bọn họ yêu quý như một người chị, người con gái đã hi
sinh tính mạng vì nó. Tại sao? Trái Đất quả thực quá nhỏ bé! Bọn họ thật có
duyên!

* * *

Trở lại
với căn phòng bệnh của Nhiên. Khi My vừa đi, Nhiên lập tức mở mắt. Nhìn gương mặt
đau khổ của hắn, nhỏ khẽ hỏi:

- Du bị
thương sao?

- Ừ. -
Hắn đáp lời.

- Cậu
không muốn đến thăm à?

-
Không!

- Nếu
muốn cậu có thể đi. Tớ không sao đâu. Nhìn cậu như vậy, tớ thực sự... rất đau
lòng.

-
Không cần đâu! Tớ không muốn đi!

- Vậy
à? - Nhiên khẽ cười. - Cậu có thể đi mua giúp tớ chút nước ngọt không? Tớ muốn
uống một tí trà xanh.

- Được,
chờ tớ một lát.

Hắn vớ
lấy chiếc áo khoác, không nhiều lời mà đi thẳng. Nhiên cười, cầm điện thoại. bấm
một dãy số. Đợi bên kia trả lời, nhỏ chậm rãi nói:

- Hỏi
giúp tôi, bệnh nhân Lâm Ngọc Du nằm phòng nào.

Đầu
dây bên kia đáp một tiếng rồi có tiếng mở cửa xe, sau đó năm phút sau mới có tiếng
trả lời:

- Dạ
là phòng 302.

- Được,
cảm ơn!

Đó là
tài xế riêng của nhà Nhiên. Cũng may có bác ấy ở đây. Thở dài một tiếng, lật
chăn, xỏ chân vào đôi dép để dưới sàng nhà, Nhiên khẽ nói bâng quơ:

- Có lẽ
cậu vốn không bao giờ thuộc về tớ. Tớ có nên... buông tay cậu hay không?

* * *

- Vậy
cậu định sao đây? - Trầm mặc nửa ngày, My cũng lên tiếng.

- Tớ
không biết nữa. Có lẽ, tớ nên buông tay thôi. - Nó khẽ thở dài, giọng nói mang
chút đua thương. - Tớ đã gián tiếp gây nên cái chết cho chị gái của Nhiên, bây
giờ còn cướp đi tình yêu của cậu ấy. Như vậy, tớ thực sự...

- Cậu
nói gì?

Một giọng
nói hơi to vang lên đằng sau lưng họ. Cả ba giật mình quay đầu. Là Nhiên! Nhỏ
đã nghe hết câu chuyện bọ họ vừa nói. Sự tức giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt,
Nhiên tức giận bước tới:

- Hóa
ra chính là cậu sao? Cậu là người gây nên cái chết cho chị gái tôi. Tất cả là
vì cậu. Cậu đã cướp đi người chị mà tôi yêu quý nhất. Tôi còn tưởng là ai. -
Nhiên cười khan một tiếng, nước mắt bắt đầu rơi. - Hoá ra chính là cậu. Tôi thật
không thể ngờ. Tìm kiếm bao nhiêu lâu, hóa ra kẻ đó ở ngay trước mắt tôi, tại
sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra cơ chứ. Tôi hận cậu, Lâm Ngọc Du! Chính cậu
đã khiến người chị gái xuất sắc cảu tôi phải ra đi như thế! Đồ ác quỷ, cậu là đồ
độc ác, Lâm ngọc Du!

Gương
mặt nó tái mét. Cuối cùng sự thật vẫn là sự thật, không thể giấu kín mãi. Tất cả
đã phơi bày trước mắt. Dù là cố ý hay không, chuyện của chị gái Nhiên... là do
nó gây ra. Cắn chặt môi, nó nhắm mắt, rồi chỉ lặng lẽ thốt lên được hai từ:

- Xin
lỗi!

- Xin
lỗi? Cậu nghĩ hai chữ đó là đủ sao? Việc cậu gây ra như thế mà chỉ hai chữ đó
là xong sao? lâm Ngọc Du, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cậu yên đâu. Tại
sao cậu luôn làm thế với tôi. Tại sao? Tại sao những người tôi yêu quý cậu đều
cướp mất? Tại sao hả? Cậu nói đi!

Nó để
mặc cánh tay Nhiên du rồi đẩy, không hề nói một lời. Là lỗi của nó. Dù là không
cố ý, dù đó là một tai nạn, nhưng cái chết cảu chị ấy, thực sự là... do nó gây
ra.

Kí ức
vùi chôn giờ tất cả đều cả gợi lại. Đau thương trở về. Kỉ niệm về một cô gái vốn
ngỡ đã quên giờ hiện về rõ nét như tất cả mọi việc mới chỉ xảy ra hôm qua. Hận
thù trong trái tim Nhiên chợt dâng lên. Nhỏ hận người con gái trước mặt. Vô
tình hay cố ý, không còn quan trọng nữa. Chỉ cần biết cô gái này đã cướp mất
người chị nhỏ yêu thương nhất. Vậy thì... nhỏ sẽ không thể buông tay. Nhỏ sẽ
không bao giờ có thể giao người nhỏ yêu cho cô gái này, cô gái khiến nhỏ căm giận.

Cô thôi đi. Đó không phải lỗi của cậu ấy!