XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210880

Bình chọn: 7.00/10/1088 lượt.

br/>Hắn và
Nhiên cùng giật mình quay đầu lại. Cả hai người đều đang xách va li. Đôi lông
mày nó nhíu lại. Hai người này... định đi đâu vậy?

-
Du... tớ...

Nhiên
như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng, không biết nên như thế nào.

- Bọn
mình có việc gấp phải đi. - Hắn lạnh lùng nhìn nó.

- Vậy
cũng không định chào mình một tiếng. - Nó cười nhìn hắn, nhưng thực sự trong
lòng đang cảm thấy rất chua xót.

- Xin
lỗi! Vì đi vội quá!

Câu
nói này vừa thoát ra khỏi miệng hắn, không khí lập tức trở nê im lặng. Không một
ai nói thêm câu nào, cũng chẳng có bất kì hành động nào.

"Vì
sao đó xa mãi xa rồi

Em cố
với nhưng không gian kia chia xa cách dần

Rồi
khi một lúc đêm buông xuống phía trời xa riêng một mình anh chờ..."

Tiếng
chuông điện thoại vang lên cắt ngang sự im lặng của ba người.

- Ba!

"Hai
đứa chuẩn bị đi chưa?"

- Bọn
con đang chuẩn bị ra sân bay.

"Vậy
được! Ba chờ hai đứa"

Người
đàn ông trung niên cúp điện thoại, vẻ mặt trầm mặc nhìn người phụ nữ nằm trên
gương bệnh. Gương mặt bà trắng bệch, dường như không có lấy dù chỉ một chút sức
sống, nhưng đôi mắt vẫn cố mở to, nhìn người đàn ông. Người đàn ông dịu dàng ngồi
xuống cạnh giường bệnh, ôn nhu vuốt tóc người phụ nữ:

- Em
hãy cố chờ đợi! Chúng sắp trở về rồi!

Người
phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cố gượng, mở to chờ đợi. Bà biết lần này mình
khó có thể qua khỏi. Ung thư não, căn bệnh này đã hành hạ bà lâu lắm rồi. Có lẽ
ra đi cũng không hẳn là không tốt. Như vậy, mọi đau đớn sẽ chấm dứt, có thể mỉm
cười bên thế giới bên kia, có thể gặp lại người bạn mà mình đã nợ quá nhiều ân
nghĩa. Nhưng... trước khi đi, bà nhất định phải gặp đứa con trai còn đang ở Việt
Nam cùng con gái của người bạn kia.

* * *

Trở lại
đầu dây điện thoại bên này...

-
Chúng ta đi thôi!

Hắn lạnh
lùng nắm tay Nhiên, kéo chiếc va li, đi lướt qua nó. Nhưng vừa đi được vài bước
lại đột ngột dừng lại, nhìn gương mặt thản nhiên của nó, khẽ buông hai chữ:

- Tạm
biệt!

Nó im
lặng, không nói gì, để mặc hắn đi. Rõ ràng đã cố tỏ ra dửng dưng, mặc dù cả hai
đều làm bộ không quan tâm, nhưng tại sao trong lòng vẫn không thể không nhớ tới
hình ảnh của đối phương, và hơn hết, tại sao cả hai đều có một nỗi lo sợ bâng
quơ, một linh cảm chẳng lành...

Ra đến
ngoài cổng bệnh viện, một chiếc xe đã đỗ sẵn. Là xe của gia đình Nhiên thuê. Hắn
nhanh nhẹn đặt va vào và đỡ Nhiên lên xe. Lưu luyến nhìn về phía bệnh viện lần
cuối, hắn mới thở dài, cui vào trong.

-
Chúng ta đến sân bay!

- Dạ!

Bác
tài xế cung kính đáp lời rồi lập tức cho xe rời đi. Nhiên lặng lẽ đưa mắt nhìn
hắn. Hắn là đang nuối tiếc sao? Rõ ràng tình cảm với nó rất sâu nặng. Nhỏ khẽ
cười. Có lẽ suốt cả đời hắn cũng không dành cho nhỏ tình cảm này. Vậy đợi sau
khi trở về, nhỏ sẽ giải quyết việc này. Cố níu kéo hạnh phúc không phải thuộc về
mình thì người đau khổ cuối cùng chính là nhỏ. Nhưng trước tiên phải lo việc
trước mắt đã.

Sân
bay sáng chủ nhật, tuy còn sớm nhưng khá đông người. Hắn lôi hành lí xuống, một
tay đỡ Nhiên xuống, gật đầu ra hiệu cho bác tài xế về.

- Hộ
chiếu của cậu đâu?

Hắn lục
giấy tờ, ngước mắt hỏi Nhiên. Nhiên không nói gì, lục túi xách, đưa cho hắn hộ
chiếu của mình. Hắn cầm lấy, lại xách đồ, dắt tay Nhiên đi.

- Lâm!
Cậu rất yêu cậu ấy đúng không?

Nhiên
bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi. Hắn giật mình, quay đầu lại, rồi lập tức quay mặt
đi. Hắn không muốn... nhớ đến nó lúc này.

-
Không!

- Cậu
đừng lừa tớ. Tớ biết cậu yêu cậu ấy rất nhiều. Cậu ở bên tớ chỉ có đau khổ
thôi. Tớ không muốn như vậy. Vậy nên, sau lần này, tớ sẽ ở lại Nga, không về Việt
Nam nữa. Cậu quay về với Du. Được chứ?

Đôi mắt
Nhiên ánh lên nét cười hiền dịu. Thực sự là nghĩ thông rồi. Con người trước kia
cuối cùng đã trở lại. Nhỏ đã đánh mất chính mình quá lâu rồi, cũng đã đến lúc tỉnh
ngộ. Hắn kinh ngạc nhìn Nhiên. Chẳng phải nhỏ đã tự tử vì... Sao giờ có thể...

- Đừng
lo! Tớ chỉ là nghĩ thông thôi mà! Tớ yêu đơn phương nên chẳng cần cậu đền đáp
gì cả. Tớ sẽ tìm cho mình một người thực sự yêu tớ. Không cần lo đâu!

Hắn
cúi đầu, yên lặng không nói. Nhiên khẽ cười, nắm tay hắn kéo đi.

-
Nhưng việc này để sau hãy tính. Chúng ta cần giải quyết việc trước mắt đã.

Hắn gật
nhẹ đầu. Việc tình cảm bây giờ phải để xuống sau. Việc trước mắt là phải về gặp
mẹ hắn. Nếu không gặp được bà lần cuối, hắn có lẽ sẽ không chịu nổi.

* * *

Máy
bay dần cất cánh, mang theo hai con người đi xa. Chẳng ai ngờ lần này sẽ là đi
mà khó quay trở lại.

Trong
sân bay tấp nập người qua lại, có một cô gái gương mặt thanh thoát, đáng yêu
nhưng có phần trầm uất, đang lặng lẽ nhìn qua cửa kính, quan sát chiếc máy bay
trên đường băng. Nó cũng không hiểu vì sao mình lại phải đến đây nữa. Hắn dù
sao cũng chỉ đi vì có việc thôi mà, có lẽ là một