Polaroid
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210903

Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.

việc gì đó quan trọng, gia
đình chẳng hạn. Nhưng là... trong lòng nó có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, một
linh cảm xấu, giống như mình sắp đánh mất thứ gì đó.

* * *

- Ba!

Mấy tiếng
đồng hồ ngồi máy bay mệt mỏi, nhưng vừa đến nơi là hắn và Nhiên lập tức tới bệnh
viện ngay. Ba hắn gật đầu, nhìn con trai nhìn về phía mẹ hắn. Chậm rãi, hắn tiến
đến bên giường bệnh. Nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, trong lòng chợt trào dâng cảm
giác đau lòng, có phần tội lỗi.

- Mẹ!
Con đã về rồi đây!

- Về rồi
sao? - Bà nhẹ nhàng, hiền từ, cố gượng cười nhìn hắn, cố sức đưa đôi bàn tay gấy
yếu vuốt nhẹ mái tóc con trai. - Con ngoan! Việc học ở Việt Nam tốt chứ?

- Rất
tốt mẹ ạ!

- Ừ.
Hai đứa thật tình, cứ nằng nặc đòi về Việt Nam mà học. Chẳng chịu ở lại với bà
già này gì cả.

- Mẹ!
Con xin lỗi! - Hắn cúi đầu, mắt đã muốn nhòa lệ.

-
Không sao đâu! Con ngoan! Hai đứa về quê hương học cũng là điều tốt mà. - Bà hiền
từ nói, giọng rất nhỏ, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn đủ cho hắn nghe thấy. - Lâm!
Nghe mẹ nói này. Mẹ có một vài điều muốn nói với con.

- Mẹ cứ
nói!

- Mẹ
muốn sau này, con phải quan tâm đến Nhiên, phải giúp đỡ con bé. Mẹ và cha nợ
gia đình con bé nhiều rồi. Nhờ có họ, Denka mới có thể phát triển như ngày hôm
nay. Họ đều đã không còn. Nhiên không còn cha mẹ.. nên... con nhất thiết phải
chăm sóc cho con bé.

- Mẹ,
con biết!

- Mẹ
muốn... con và Nhiên kết hôn. - Bà hiền từ nhìn qua Nhiên. - Con đồng ý chứ?

- Mẹ...

- Xin
lỗi bác! Con đã có người khác. Con và Lâm... không thể.

Hắn
còn chưa kịp nói xong, Nhiên đã lên tiếng phản bác. Gương mặt thoáng nét thất vọng,
nhưng rất nhanh lại trở lại trạng thái bình thường, mẹ hắn dịu dàng:

-
Không sao! Nếu thế bác mừng cho con! Bác cứ tưởng hai đứa là một cặp. Gọi hai đứa
về là muốn... nhìn thấy hai đứa làm đám cưới trước khi bác ra đi.

- Bác!

Nước mắt
không kìm được, tuôn rơi như mưa, Nhiên chạy tới, ôm trầm lấy mẹ hắn. Mẹ hắn
cũng dịu dàng ôm lại cô bé mà bà coi như con gái, cô bé đáng thương.

- Lâm!
Con ra ngoài với ba một lát!

Đặt
tay lên vai đứa con trai, ba hắn ra hiệu cho hắn ra ngoài. Hắn không nói gì, lặng
lẽ đi ra.

- Con
biết là hiện tại sức khỏe ba cũng không còn tốt, việc quản lí Denka là rất khó
khăn.

- Ý ba
là... - Hắn nhíu mày.

- Ba
muốn con đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.

-
Nhưng...

- Con
nhất quyết phải làm điều này, không được do dự! - Không biết từ lúc nào, mẹ hắn
đã được Nhiên dìu ra ngoài.

- Mẹ,
sao mẹ lại ra ngoài? Mẹ mau vào nghỉ ngơi... - Hắn hốt hoảng lại đỡ bà.

-
Denka là tâm huyết của mẹ và cha con. Vì vậy, nếu con có thương mẹ, nhất định
phải kế tục nó. Ba con sức khỏe cũng không còn tốt nữa. mẹ cũng chẳng còn được
bao lâu. Thời gian phía trước chỉ còn có một, hai tuần, không rõ tử thần sẽ đến
lúc nào. Con nhất định phải vì gia đình ta mà làm Denka ngày càng phát triển.

-
Nhưng...

- Con
phải ở lại Nga. Mọi việc ở Việt Nam lập tức chấm dứt.

Mẹ hắn
thở một cách khó nhọc, vẻ kiên quyết nói với con.

- Mẹ
à, con...

- Ba
biết con có tình cảm với một con bé ở Việt Nam. Nhưng con bé đó cũng là con cảu
ông chủ tập đoàn lớn bên đó. Nó có thể theo con không? Gia đình nó có một mình
nó là con, nhất định sẽ là người thừa kế. Việc của hai đứa.. e là rất khó. Từ bỏ
đi.

Hắn im
lặng nhìn ba và mẹ. Me hắn đã rất yếu rồi, còn ba hắn, ông cũng đang mang trong
mình bệnh tim. Sức khỏe hiện tại cũng không phải là tốt. Trước còn có mẹ hắn
giúp ông, cùng ông lo toan công việc, nhưng giờ...

- Được,
con hiểu rồi!

- Vậy
được!

Mẹ hắn
gật đầu, nhờ ba hắn cùng Nhiên đưa bà trở lại phòng bệnh.

Còn lại
một mình đứng trên hành lang, hắn cầm chiếc điện thoại, phân vân đôi chút rồi vẫn
quyết định nhấn nút gọi:

- Alo!

Ngạc
nhiên khi thấy hắn gọi cho mình, nhưng giọng nói của nó vẫn là cố tỏ ra lạnh nhạt.

Im lặng.
Hắn không biết nên nói thế nào.

- Có
việc gì vậy? - Nó nhíu mày, vừa trả tiền chai nước ngọt cho bà bán hàng, vừa hỏi
hắn.

- Anh
phải đi rồi! - Hắn chậm rãi mở miệng.

- Ý
anh là sao? - Nó càng lúc càng khó hiểu.

- Có lẽ..
anh sẽ không trở về Việt Nam nữa.

"Choang".
Chai nước thủy tinh rơi xuống đất! Vỡ tan! Giống như tình yêu cảu bọn họ. Vỡ rồi!
Những thứ còn lại, chỉ là... mảnh vụn của kí ức.

-
Anh... nói vậy là ý gì?

- Anh
sẽ ở lại đây, thừa kế tạp đoàn Denka của ba. Anh không thể trở về bên em. Du!
Xin lỗi! Anh yêu em!

- Lâm!
Anh...

"Tít
tít". Nó vội vã gọi lại. Hắn tắt máy. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tại sao
anh nỡ bỏ em đi như thế?

Mưa!
Mưa chiều nay thật buồn, vì lòng người hay là... mưa cũng đang khóc? Trong màn
mưa trắng xóa, bước chân nó đau đớn bước đi. Mặc dù ở đây, hắn cũng lạnh nhạt với
nó. Mặc dù biết việc của hai người có quá nhiều