
gái mình đau khổ đâu. Hãy để chị ấy
được hạnh phúc trên thiên đường.
- Tớ...
"Chỉ
cần có em hứa bên cạnh anh như ngày nao
Đặt
bàn tay lên tim hứa sẽ yêu một đời..."
Tiếng
chuông điện thoại vang lên. Hắn giật mình, vội lôi điện thoại ra.
- Ba!
- Lâm!
Ngày mai, con và Nhiên lập tức bay về nhà!
- Tại
sao vậy ba? Bọn con còn đang học. - Hắn nhíu mày.
- Việc
rất gấp. Nếu con không về e rằng không kịp nữa. Mẹ con... bà ấy... e là không
qua khỏi rồi...
"Cạch".
Chiếc điện thoại trong tay lập tức rơi xuống đất. Vừa rồi...
- Lâm!
Có việc gì sao?
Nhìn sắc
mặt tái xanh của hắn, Nhiên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn im lặng nhìn
chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, dường như vẫn chưa dám tin vào những gì mình
vừa nghe được. Chẳng phải vẫn nói mẹ hắn đang dần hồi phục sao? Chẳng phải là sức
khỏe của bà đang ổn dần lên sao? Tại sao...
- Lâm!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiên
lay mạnh vai hắn. Không muốn nhìn hắn ở trong tình trạng như vậy, thực sự là
không muốn! Chuyện gì xảy ra vậy? Gia đình hắn có chuyện sao? Ba hắn đã nói những
gì?
- Mẹ tớ...
không ổn rồi!
Gương
mặt hắn tràn ngập đau khổ. Nước mắt muốn rơi nhưng lại bị hắn lặng lẽ nuốt vào
trong lòng. Con trai đâu dễ dàng rơi nước mắt. Mẹ hắn vẫn còn đó. Có thể có cơ
hội thì sao? Không thể dễ dàng từ bỏ. Dù chỉ là còn một tia hi vọng nhỏ nhoi
cũng không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ.
- Cậu
chuẩn bị đồ đi! Mai chúng ta sẽ bay sớm. Tớ đi đặt vé bây giờ. Bố tớ nói muốn cả
cậu về cùng.
- Tớ
sao?
Hắn lặng
lẽ gật đầu. Nhiên ngạc nhiên giây lát rồi không nói gì thêm, nhanh ch-óng chuẩn
bị đồ đạc.
- Cậu
định cứ như vậy mà đi sao?
Cả hắn
và Nhiên cùng quay đầu nhìn lại. Một gương mặt đẹp mang nét quỷ dị, đôi mắt ánh
lên nét lạnh lùng cùng một chút tức giận nhìn bọn họ chằm chằm. Đó không phải
Kiệt thì còn có thể là ai?
- Sao
cậu lại vào đây? - Hắn nhíu mày. Thực sự Kiệt vào lúc nào hắn còn không hay biết.
- Tôi
tới để hỏi tội cậu!
Kiệt tựa
lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn hắn mang đầy lửa giận.
Dám làm tổn thương đến nó, cậu nhất quyết không thể để yên. Hôm nay phải cho hắn
một bài học mới được. Cũng may là đã hơn một tháng rồi. Xương của cậu cũng đã
liền, chỉ cần bồi bổ tĩnh dưỡng nữa là ổn.
- Hỏi
tội tôi?
Kiệt
khẽ nhếch mép, cười lạnh. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức xông tới gần hắn.
"Bốp".
Máu từ khóe miệng hắn chảy ra.
- Cái
này là vì Du!
"Bốp".
Lại một cú đánh trúng mặt hắn.
- Cái
này là vì sự hi sinh của tôi và thầy Minh!
"Bốp".
- Cái
này là cái giá cho sự bội bạc của cậu.
- Cậu
làm gì thế? Dừng lại đi!
Nhìn hắn
chịu đánh mà không hề phản kháng, Nhiên không nhịn được bèn chạy tới cản Kiệt.
-
Buông ra! Tôi còn chưa nói tới cậu đó! Cậu có phải là bạn của Du không vậy?
-
Tôi...
Nhiên
cắn chặt môi, thực sự không biết là phải nói như thế nào.
- hai
người vốn không xứng đáng làm bạn của cậu ấy! - Kiệt cũng không thèm đánh nữa,
chỉ cười lạnh, buông một câu. - Tốt hơn hết cậu nên biến đi! Đừng làm cậu ấy
đau khổ thêm nữa.
Đút
hai tay vào túi quần, Kiệt lạnh lùng bỏ đi, để lại đằng sau hai bóng hình đang
rơi vào trầm tư.
* * *
"Cộc
cộc cộc"
- Mời
vào!
Nó khẽ
giọng nói, nhưng không hề quay đầu lại, mắt vẫn lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa
sổ.
- Sao
thế? Có tâm sự gì sao?
Kiệt
ngồi xuống cạnh nó, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dõi theo hướng nó đang nhìn.
-
Không có gì! - Nó mỉm cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. - Chỉ là tâm trạng có
chút không được vui.
- Du!
Cậu đừng như thế nữa được không? cậu đau lòng vì cậu ta thì có ích gì? Cậu ta
đang ở bên cạnh Nhiên. Hai người đó đều không xứng làm bạn với cậu. Cậu không
nên vì những người như vậy mà đau buồn.
- Tớ
biết! Tớ đang cố... nhưng... vẫn không sao làm được.
Kiệt
cười nhẹ, dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, giọng nói êm dịu, hiền hòa:
- Cố
lên! Tớ tin cậu nhất định sẽ làm được! Tớ rất muốn nhìn thấy nụ cười của cậu!
Nó tựa
đầu vào vai Kiệt, mỉm cười tìm kiếm cảm giác yên bình. Thực sự là không muốn
nghĩ tới điều gì nữa. Mệt mỏi quá rồi! Nhắm chặt đôi mắt, nó yên lặng chìm dần
vào giấc ngủ. Kiệt nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai mình, khẽ cười rồi nhẹ
nhàng đặt nó xuống, kéo chăn đắp cẩn thận cho nó rồi nhón chân bước ra khỏi
phòng.
Trời về
khuya, trăng lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Trời sau cơn mưa càng thêm trong vắt.
Trời thật đẹp! Nhưng ngày mai vẫn sẽ đẹp như vậy chứ?
* * *
"Cạch".
Cánh cửa phòng bênh bật mở. Nó vuốt vuốt mấy sợi tóc còn chưa vào nếp trên đầu
rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, đẩy cửa bước ra ngoài. Chân vừa chạm ra phía ngoài,
nó lập tức tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt:
- hai
người định làm gì vậy?
<