Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210753

Bình chọn: 8.5.00/10/1075 lượt.

mắt to tròn, ngây thơ dần hé mở. Tất cả lập tức rơi vào trạng thái phấn khích tột
cùng. Mọi lo lắng đều đã dập tan. Trong sự vui sướng đó của mọi người, giọng
nói trong trẻo vang lên đã khiến tất cả mở to đôi mắt hết cỡ:

- Mọi
người là ai?



"Mọi
người là ai?". Câu hỏi làm tất cả thất kinh. Không ai có thể nghĩ rằng,
tai nạn lần này có thể gây ra chuyện như vậy. Không lẽ nó thật sự mất trí nhớ,
giống như nhân vật trong những bộ phim truyền hình hay sao?

- Đây
là đâu thế?

Đầu
đau như búa bổ, nó cố gượng ngồi dậy, nhíu mày nhìn xung quanh. Hình như là bệnh
viện. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Đợi đã, hình như nó không nhớ nổi thứ gì cả.
Rốt cuộc là thế nào? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, một chút hình ảnh về quá khứ
cũng không có.

- Du,
cậu cẩn thận. Cứ nằm nghỉ ngơi đi!

My thấy
nó ngồi dậy, lập tức gạt phăng suy nghĩ trong đầu mình, chạy lại đỡ nó.

- Bạn
gọi tôi là Du? - Đôi mắt nghi ngờ nhìn My.

- Phải.
Cậu là Lâm Ngọc Du.

Ôi
chúa ơi! Nó còn không nhớ nổi mình là ai. Vậy là cái chuyện mất trí nhớ này có
thật ngoài đời sao? Lại còn xảy ra với nó. Thật sự khó tin quá!

- Chết
tiệt! Tại sao tôi không nhớ nổi cái gì?

Tại
sao một chút hình ảnh về quá khứ cũng không có. Ngay cả hình ảnh của mình cũng
không tìm thấy. Chuyện quái gì xảy ra vậy? Thật có cảm giác như là mình bị tẩy
não vậy.

- Cậu...
Ngay cả tớ cậu cũng không nhớ sao?

- Hỏi
thừa!

Kiệt lạnh
nhạt buông một câu, lừ mắt nhìn My. Nó còn không nhớ bản thân nó là ai. Những
người xung quanh lại càng không thể nhớ ra.

- Tại...
tôi cảm thấy chuyện này hơi kì quái.

My xấu
hổ gãi gãi đầu. Câu này đúng là hỏi thừa mà. Thực tình, nhỏ bị nó làm cho ngạc
nhiên đến mức đầu óc lú lẫn rồi >o<.

-
Chúng ta nên mời bác sĩ tới kiểm tra. - Thầy Minh khẽ nhíu mày. - Có lẽ việc
này do phần đầu bị thương tổn.

- Dạ!
Để em đi tìm bác sĩ!

Chưa để
ai kịp nói gì, My đã chạy vội đi.

- Cái
con bé này! Lúc nào cũng cái vẻ hấp tấp ấy!

Thầy
Minh lắc lắc đầu, thở dài. Đưa ánh mắt nhìn về phía nó, anh bắt gặp ánh mắt nó
đang nhìn về phía mình, dường như alf lạ lẫm mà cũng giống như có cảm giác quen
thuộc. Nhìn đôi mắt ấy giống như đang cố đấu tranh, đôi lông mày khẽ cau lại,
có lẽ đang cố nhớ ra, người trước mặt mình là ai. Mỉm cười, anh lại gần, ngồi
xuống bên cạnh nó:

-
Không nhớ ra được thì đừng cố!

- Rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

- Một
tai nạn!

Phải rồi!
Đây là một tai nạn, nhưng kẻ gây ra đã bỏ trốn. Không thể để mọi việc trôi qua
dễ dàng như vậy được.

- Cậu
đã báo cảnh sát vụ này chưa? - Thầy Minh đột ngột quay sang hỏi Kiệt.

- Đã
báo! Vài ngày nữa có lẽ sẽ có kết quả!

- Lần
này không thể để yên.

- Tất
nhiên! Vụ này tôi cũng không dễ bỏ qua. Kẻ gây ra việc này dám bỏ mặc Du, trốn
tránh trách nhiệm như vậy, bảo tôi bỏ qua cho hắn tôi cũng không làm được.

- Tai
nạn? - Ánh mắt nó chuyển sang người Kiệt. - Tai nạn như thế nào?

- Đừng
lo! - Gương mặt lạnh như băng nãy giờ chợt nở một nụ cười hiền hòa, đôi bàn tay
dịu dàng vuốt mái tóc nó. - Mọi việc rồi sẽ ổn thôi! Bất kể kẻ nào gây hại đến
cậu, tớ quyết sẽ trả thù.

Vẻ mặt
Kiệt bỗng thay đổi. Sự hiền hòa không còn, đôi mắt lộ rõ sự tức giận. Tâm hồn
ác quỷ đã muốn trỗi dậy. Tất cả? Phải. Những ai làm tổn thương nó, cậu quyết phải
cho họ sống không thể yên ổn, bao gồm cả... hắn.

- Bác
sĩ đến rồi!

My chạy
xốc vào, thở dốc. Theo sau là một vị bác sĩ đứng tuổi, toát lên vẻ chững chạc
và hiền hòa.

- Mọi
người đưa cô bé theo tôi! Chúng tôi cần kiểm tra một số thứ.

- Dạ!

Vẫn là
My đáp lời nhanh nhất. Nhỏ chạy tới, đỡ nó dậy. Hai người kia cũng đồng loạt tới
giúp.

Nó được
vị bác sĩ cũng mọi người đưa tới đủ phòng, làm đủ thủ tục kiểm tra. Sau khi
hoàn thành tất cả, lấy kết quả kiểm tra, vị bác sĩ trầm ngâm nhìn đống giấy tờ
xét nghiệm và tấm phim chụp trước mặt, rồi nhẹ nhàng gọi tất cả vào phòng làm
việc.

- Kết
quả sao ạ bác?

My sốt
sắng nhào tới hỏi. Vị bác sĩ cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nhỏ:

- Cháu
ngồi đó đã. Cứ bình tĩnh, không có vấn đề gì quan trọng đâu.

- Dạ!

- Là
thế này. Do tai nạn khiến đầu bệnh nhân bị va đập mạnh nên dẫn đến việc dây thần
kinh và não bị tổn thương. Ca phẫu thuật đã thành công, không để lại di chứng
gì nhưng những kí ức trước đây cảu bệnh nhân đã bị mất. Về việc này, mọi người
có thể tìm cách giúp bệnh nhân khôi phục. Ngoài ra không còn vấn đề gì khác, mọi
người có thể an tâm.

- Vậy
là tốt rồi! - My vuốt ngực, thờ phào. - Cảm ơn bác sĩ!

-
Không có gì!

-
Chúng ta về phòng thôi. Không có chuyện gì rồi!

Vẫn là
My hào hứng nhất, kéo tay cô bạn thân đi. Hia người kia cũng lẳng lặng đi theo
sau.

- Vậy
tôi có thể phục hồi trí nhớ phải không?

- Ừ. -
My vui vẻ trả lời.


Disneyland 1972 Love the old s