XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210743

Bình chọn: 9.00/10/1074 lượt.

một con dao nhỏ kề vào cổ cô nàng,
khóe miệng nhếch lên, vẻ khinh bỉ:

- Câm
mồm! Nếu muốn nhanh chết thì cứ việc hét tiếp.

- Cậu...
cậu định làm gì?

- Tôi
muốn làm gì à? Dạy cho cô một bài học. Tôi thấy gia đình cô thật không biết
cách dạy dỗ cô. Vậy thì tôi sẽ thay họ làm điều đó.

- Cậu...
- Hà Yên nghiến răng. - Cậu dám làm gì tôi thì sẽ không được yên ổn đâu. Mẹ tôi
chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Họ sẽ tới sơm thôi.

- Cảnh
sát? Ha ha... - Kiệt đột nhiên cười lớn rồi lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng,
cười khẩy nhìn cô nàng. - Cô nghĩ chúng tôi làm mưa làm gió trong giới xã hội
đen mà không có lá chắn gì hay sao? Cứ việc báo. Cô nghĩ chúng tôi sợ sao? Nếu
sợ thì từ đầu tôi đã không làm.

- Cậu...

- Yên
tâm đi! Tôi tuyệt đối không lấy cái mạng của cô đâu. - Kiệt lại gần, ghé sát
tai cô nàng. - Bởi vì... cô không đáng.

- Cậu...
- Hà Yên thực sự đã tức giận tột cùng, nghiến răng nhưng lại không dám làm gì.

- Giết
cô chỉ tổ làm bẩn tay tôi. - Kiệt khinh bỉ nhìn cô nàng. - Con người như cô thực
không đáng.

Hà Yên
bực bội muốn vung tay lên đánh Kiệt nhưng cảm giác đau nhói ở cổ đã nhắc nhở cô
ta, cô ta đang đứng ở vị trí nào. Con dao trong tay Kiệt ấn sâu hơn một chút, một
dòng máu nhỏ chảy ra. Cậu không quay đầu, nói với chàng trai đứng cạnh:

-
Phong, phiền cậu đến bệnh viện đón Du giúp tôi.

- Dạ,
thiếu gia!

Phong
dẫn theo đám đàn em rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại Kiệt và Hà Yên. Không
khí có phần căng thẳng. Bàn tay Hà Yên hết nắm lại mở. Cô nàng đang hết sức lo
sợ. Cô ta biết Kiệt tuyệt đối không phải là người bình thường, cậu đã biết những
việc cô ta làm chưa? Nếu biết rồi thì số phận cô ta sẽ đi về đâu?

- Tôi
khẳng định sẽ không giết cô đâu, không cần căng thẳng thế! - Kiệt liếc mắt nhìn
bàn tay Hà Yên, hừ lạnh, miệng chợt mỉm cười. - Nhưng tôi không dám chắc sẽ dể
cho gương mặt cô được nguyên vẹn.

- Cậu
muốn làm gì mặt tôi?

Hà yên
bất giác rùng mình. Đối với một con người, gương mặt rất quan trọng. Kiệt sẽ
làm gì với gương mặt cô ta?

- Ha,
sợ rồi hả? - Kiệt cười nhạt, gương mặt ác quỷ đã hoàn toàn hiện hình, không còn
vẻ ôn hòa như khi bên cạnh nó nữa. - Nếu biết có ngày hôm nay, đáng lẽ trước
đây cô không nên làm những việc đó với Du.

- Đó
là vì con nhỏ không biết điều đó! - Hà Yên tức giận hét lên. Nhắc đến nó khiến
cô ả không thể kìm được sự tức giận. Tất cả vì nó nên cô ả không thể có được
tình yêu của thầy Minh, cũng vì nó mà hôm nay cô ả mới như thế này.

"Bốp"

Một
cái tát giáng thẳng vào mặt Hà Yên. Khóe miệng rớm máu, cô ả từ từ ngồi dậy,
nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận của Kiệt. Cậu ngồi xổm, lấy tay nắm tóc cô ả, cười
khẩy:

- Cô
có biết ai là kẻ không biết điều không? Là cô đó! Đã như vậy còn nói vậy?
Haizzz, thực sự là cô muốn chết sớm mà.

Hà Yên
cắn môi, không nói gì. Hôm nay bất luận là có nói gì, cô ả khẳng định số phận
mình cũng không thể tốt đẹp.

- Thiếu
gia! Lâm tiểu thư đã đến! - Giọng Phong vang lên phía ngoài căn phòng.

- Đưa
cô ấy vào! - Kiệt thu lại bàn tay đang nắm tóc Hà Yên, phẩy phẩy tay như rũ bỏ
thứ gì dơ bẩn. Hà Yên nhìn hành động đó mà ngọn lửa tức giận trong lòng càng
bùng cháy.

"Cạch".
Cánh cửa bật mở. Nó ngơ ngác bước vào. Nhìn Hà Yên với mái tóc rũ rượi ngồi
trên sàn nhà, nó ngạc nhiên mở to mắt.

- Đây
là...

- Là
người đã hại cậu. - Kiệt lại gần, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi cậu. - Người
đã khiến cậu mất trí nhớ, cũng khiến cậu chịu không tí tổn thương. Vì vậy, hôm
nay... tớ giao cô ta cho cậu.

- Cho
tớ? - Đôi mắt nai ngơ ngác lại càng mở to. Hà yên cũng có phàn ngạc nhiên. Nó
đã mất trí nhớ?

- Cầm
lấy! - Kiệt dúi vào tay nó con dao nhỏ. - Tùy cậu xử cô ta.

- Tơ
sao? Tớ... - Nó lúng túng, bối rối nhìn con dao trong tay.

- Cậu
muốn làm gì gương mặt cô ta thì tùy ý.

- Tớ...
Tớ không muốn làm gì cả.

Nó dúi
trả con dao vào tay Kiệt. Thực sự là nó không muốn làm gì cô gái này cả. Nó
không nhớ cô ta có hại đến nó hay không. Kể cả là có nó cũng không nhẫn tâm hủy
họa gương mặt ấy. Kiệt nhíu mày. Cậu đưa nó đến đây là vì muốn để tự tay nó trả
thù cô ả, để cho đứa con gái không biết điều kia thông minh hơn một chút. Nhưng
nó lại quá mềm lòng. Haizzz, cô bé cậu yêu tốt bụng đáng yêu như vậy, cậu đành
phải tự mình ra tay thôi.

Cầm lấy
con dao, Kiệt lạnh lùng tiến lại gần. Hà Yên cảnh giác lùi dần ra sau cho đến
khi chạm phải bức tường. Kiệt đưa tay nâng cằm cô ả, đưa con dao lại gần khuôn
mặt ấy, chậm rãi cửa một dường vào bên má phải. Hà Yên đau đớn hét lên. Nó nhìn
thấy cảnh đó, hốt hoảng quay mặt đi.

- Coi như
hôm nay cô may mắn. Vì Du không nỡ ra tay với cô. Tôi cũng chẳng có hứng đùa. Tặng
cô một vết ẹo, hi vọng sẽ là một bài học cho cô.

Hà Yên
ôm bên má bị thương, căm phẫn nhìn Kiệt. Cậu lạnh lùng phẩy tay:

-
Phong, cho cô ta một trận rồi tống về t