
rường. Đừng để thứ rác rưởi này ở đây
lâu làm bẩn nhà tôi.
- Rõ!
-
Chúng ta đi thôi. - Nở nụ cười nhẹ nhàng như gió thu, Kiệt nắm tay nó kéo đi.
- Cậu
làm vậy... có hơi quá đáng không? - Nó mím môi, liếc nhìn Hà Yên rồi e dè hỏi
Kiệt.
-
Không hề! Tất cả những ai làm tổn thương cậu tớ đều không bỏ qua. Hôm nay với
cô ta chỉ là một bài học nhỏ. Vết sẹo đó cũng có thể đi phẫu thuật để hủy bỏ.
Nhưng nếu cô ta đụng đến cậu dù chỉ một sợi tóc, tớ đảm bảo lần sau sẽ không nhẹ
nhàng vậy đâu. Du! Nghe này! - Kiệt đặt tay lên vai nó, xoay người nó lại, đôi
mắt vô cùng nghiêm túc. - Tớ sẽ làm tất cả để bảo vệ cậu, cậu hiểu chứ? Hãy
luôn tin rằng tất cả những gì tớ làm đều là vì cậu. Tớ tuyệt không nhân nhượng
cho những kẻ đã khiến cậu đau khổ. Vì... tớ thích cậu, cậu biết không?
Nó chớp
chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Kiệt. Cậu lại nhấn mạnh một lần nữa, từng từ từng chữ
đều mang theo sự chân thành:
- Anh
yêu em!
Nó ngẩn
người nhìn Kiệt. Đôi mắt cậu thật sâu, lấp lánh một thứ tình cảm ngọt ngào. Nó
không nhớ bất kì điều gì về quá khứ nhưng có thể khẳng định, tình cảm của người
này với nó là thật.
- Thôi
bỏ đi, coi như tớ chưa nói gì.
Kiệt
khẽ cười, buông tay ra, ánh mắt lấp lánh của cậu biến mất. Cậu khoác vai nó một
cách tự nhiên, mỉm cười thân thiết như với một người bạn bình thường:
- Cũng
trưa rồi, chúng ta đi ăn nhé!
- Ừ!
Nó gật
nhẹ đầu, cũng không muốn nói gì nhiều. Kiệt khẽ thở dài. Chuyện tình cảm này thật
khó nói. Vẫn biết tình cảm nó dành cho hắn không dễ phai mờ, dù cho nó đã mất
trí nhớ, nhưng cậu vẫn hi vọng, mặc kệ hi vọng đó mong manh đến cỡ nào.
- Cậu
muốn ăn gì nào?
Kiệt
nghiêng nghiêng đầu, dịu dàng hỏi nó. Nó chớp chớp mắt, vẻ nghĩ ngợi một lát rồi
đáp:
-
Chúng ta ăn Spaghetti nhé!
- Được,
chiều ý cậu!
Kiệt nắm
tay nó, dắt nó lên xe. Cậu ra hiệu cho người tài xế ra ngoài rồi tự mình ngồi
vào vị trí tay lái.
- Sao
thế? Sao cậu không để anh ta lái xe?
- Tớ
muốn không gian của chúng ta được riêng tư. - Kiệt cười, nhìn sang vị trí bên cạnh.
- Cậu lên đây ngồi đi.
- Được.
Nó mở
cửa xe sau, lên ghế đằng trước ngồi, thắt dây an toàn vào.
- My
nói ba mẹ cậu sắp đi công tác về rồi. Có lẽ họ chưa biết việc cậu bị tai nạn. Lần
trước cậu vào viện My còn có thể giấu nhưng lần này nghiêm trọng vậy, cậu đã mất
cả trí nhớ nên không thể giấu được.
- Họ sắp
về sao?- Nó mở to mắt.
Ba mẹ
nó sắp về? Nó thực sự rất mong điều này. Có thể nhìn thấy họ, nó sẽ nhớ ra được
điều gì đó trong quá khứ, rất có thể trí nhớ sẽ phục hồi nữa. Kiệt dường như đọc
được suy nghĩ của nó. Cậu khẽ thở dài. Không biết nếu nó nhớ lại tất cả thì sẽ
ra sao nữa. Sẽ là một điều tốt hay lại khiến nó chìm trong đau khổ?
- Còn
cô gái đó cậu muốn xử lí thế nào? - Kiệt đột nhiên lên tiếng.
- Cô
gái nào vậy? - Nó nhíu nhíu mày.
- Là
cô gái tên Võ Hà Yên, người đã gây ra vụ ti nạn của cậu, khiến cậu mất trí nhớ.
- Có
thể chỉ là một vụ tia nạn, cô ấy cũng không cố tình. Cậu đừng làm gì hại người
ta! - Nó hốt hoảng nói vội.
- Vô
tình à? Tớ không cho là như vậy. - Kiệt cười khẩy, máu nóng sục sôi khi nghĩ đến
cô gái mang tâm địa độc ác đó. - Cô ta không ít lần gây nguy hiểm cho cậu, cậu
nghĩ lần nào cũng là không cố tình?
-
Nhưng... tớ chẳng nhớ gì chuyện trước đây cả. Coi như không có gì đi. Bỏ qua
cho cô ấy.
- Cậu
đừng quá tốt bụng như thế. - Kiệt lắc đầu, vẻ nghiêm túc. - Sự thánh thiện ấy e
là sẽ càng khiến cậu chịu nhiều đau khổ mà thôi. Có thù thì phải trả, ăn miếng
trả miếng, tuyệt đối không được nương tay cho kẻ đã hại mình. Như thế là tự hại
chính mình mà thôi.
- Dù
sao tớ cũng chẳng còn nhớ gì cả, nên chẳng có cái gì gọi là hận thù hết. Hơn nữa,
tớ thấy cô ấy cũng không phải hạng người độc ác.
- Cậu
đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. - Kiệt bẻ tay lái vào sân một nhà hàng sang trọng,
lái xe vào bãi đỗ. - Được rồi, chúng ta không nói nữa. Đi ăn đã.
- Được!
Kiệt mỉm
cười, lịch thiệp mở cửa xe bên mình rồi qua bên kia mở cửa cho nó, nắm lấy đôi
bàn tay nhỏ nhắn đi vào trong. Cả hai trở thành một đôi tiên đồng ngọc nữ thu
hút mọi sự chú ý cảu những người trong nhà hàng. Cô gái mang gương mặt trẻ con
đáng yêu, dễ thương trong bộ vái màu hồng chít eo, xếp li, nhiều tầng với những
rải ren màu trắng muốt. Mái tóc dài ngang lưng buông xuống mềm mại, được cài
lên một chiếc bờm đồng màu với váy, đính một quá dâu bằng pha lê sáng lấp lánh.
Chân nó mang một đôi giày búp bê hồng. Kiệt đi bên cạnh lại toát lên vẻ bí ẩn,
lạnh lùng đầy nam tính. Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen, quần bò mài bạc, đi đôi
giày thể thao đen rất kiểu cách. Cả hai nhìn vô cùng rực rỡ trong cái nhà hàng
có hàng trăm người này.
Nó
cùng Kiệt đi lên tầng hai, đến một chiếc bàn gàn cửa sổ. Kiệt vẫy tay gọi người
phục vụ.
- Quý
khách cần gì ạ? - Có gái phục vụ nở nụ cười dịu dàng