
>_Con sao thế? nhìn sắc mặt không tốt lắm!
_Dạ không sao đâu ạ. Lúc nãy bị mấy cô ở trường bắt uống 2 ly để lấy tinh thần cho đội đi thi thôi ạ! - Nó cười, trả lời ngay
_Ừ vậy con lên phòng đi. Mai còn đi học
_Dạ vâng.
Nó leo ngay lên phòng nó. Mớ cửa phòng nó ra, liền chạy ngay vào giường nằm cái ịch xuống. Đột nhiên thấy nhói ở vai quá, nó thở dài, lại phải
đi uống thuốc giảm đau rồi. Bước ra tủ thuốc trong phòng nó, đi ngang
qua cái huy hiệu hình ngôi sao. Đột nhiên nó cầm lên, mỉm cười.
Đã
bao lâu rồi nhỉ, hình như khoảng 8 năm về trước, 8 năm rồi, nó không
đụng đến cái huy hiệu. Theo như lời của y tá nói lại là, đây là thứ mà
nó cầm trong tay trong lúc đưa đến bệnh viện. Và nó chắc rằng, cái huy
hiệu này là của Văn - Người nó căm ghét nhất, cũng là người nó muốn tìm
nhất. Nó nhớ về cuộc nói chuyện ngắn gọn, xúc tích của nó với Văn hồi
chiều, phải chăng nó rất biết ơn người đó. Hoặc nói cách khác nó đã khắc sâu hình ảnh của người đó trong tim.
Uống xong viên thuốc giảm
đau, nó cảm thấy buồn ngủ. Bèn leo lên giường đánh một giấc và có mang
một giấc mơ đủ mọi cảm xúc của hy vọng, của niềm đau và của mất mát.
*7h sáng hôm sau* chú thích: h đang là hè nên là việc học chính của nó là ở học viện âm nhạc nhé
Nó thức dậy trong bộ dạng đau hết sức có thể. Toàn thân nhức mỏi, chóng mặt, đầu thì nhức nhối. Khiến nó muốn ngồi dậy mà cụng không được, cứ
vật lên vật xuống. Tự dưng cửa phòng bật mở, cố gắng mở đôi mi dậy xem
ai, nhưng sao nặng quá. Nó chìm vào bóng tối, một giấc ngủ không biết
đích đến. Trước khi nó chìm vào giấc ngủ nghe loáng thoáng giọng của ai
đó, quen lắm, hình như cũng giọng này nhưng nghe vào 8 năm trước thì
phải cũng là lời kêu cứu, nghe thân thương. Nhưng sức lực không cho phép nó mở mắt ra để xác nhận. Sau đó, nó chỉ biết nó đã chìm vào vô thức,
và không muốn tỉnh dậy nhất là vào lúc này
Trạng thái vô thức:
Nó lại mơ, mơ một giấc mơ liền mạch. Về tất cả
quá khứ cách đây 8 năm, nó thấy 2 đứa bé đang chơi với nhau ở bãi đất
trống trước cửa nhà nó.
_Anh Hoàng ơi, sau này anh em mình vẫn sẽ là bạn chứ - bé gái
_Ừ mãi mãi là vậy, mẹ anh bảo sau này 2 đứa mình sẽ sống hạnh phúc với
nhau - đứa bé trai mỉm cười, ôm bé gái vào lòng và nói dịu dàng. Cậu bé
tựa như một cái khiên lớn, che chở đứa bé gái trong vòng tay của mình.
_Là sao hả anh? - bé gái ngước đôi mắt long lanh của mình lên hỏi
_ Sau này em sẽ biết, ngốc ạ! - bé trai
_ Anh à, em sợ lắm, sợ 1 ngày anh bỏ em mà ra đi, phải chăng lúc đấy,
em mất 1 người bạn rồi không? em chỉ có mình anh là bạn thou đó nha, bạn bè trong xóm chỉ bắt nạt em không à! - bé gái chu miệng lên nói, nụng
nịu với bé trai
_ Ngốc ơi là ngốc, khi đấy, anh sẽ là người nhận ra em trước, anh sẽ lại ôm em vào lòng như thế này này, rồi em sẽ lại là
bạn của anh- ôm bé gái vào lòng của mình dịu dàng nhất có thể, bé trai
lại mỉm cười, nụ cười của ánh ban mai
_ Em tạm tin, hì hì, thôi tạm biệt anh, em đi mua đồ chơi với bác đây - bé gái đẩy ra, và chạy đi.
_bai bai em - bé trai vẫy tay. Giấc mơ mang đầy màu hồng
Cậu không biết sau cuộc gặp này là lần cuối cậu có thể nói chuyện với nó.
rồi lại đến giấc mơ của sự sợ hãi, chính là giấc mơ về tai nạn của nó, nó nhìn thấy máu, nhiều máu lắm
*Ở ngoài* HIện tại đang có 1 người con trai tóc bạch kim ngồi cạnh lo
lắng cho con bé đang nằm trên giường bệnh. Tự nhiên cậu thấy trán nó lấm tấm mồ hôi, miệng thì đang la cứu, hoảng hốt, cậu năm chặt lấy tay nó,
tay còn lại với điện thoại gọi cho bác sĩ tới.
Sau 5 phút, bác sĩ
có mặt tại phòng bệnh và yêu cầu người con trai đó ra ngoài. Và sau 10
phút khám, bác sĩ đi ra ngoài thông báo:
_ CÔ bé tỉnh rồi, cậu có thể vào thăm! vết thương không còn nghiêm trọng nữa!
Nghe thấy vậy, người con trai đó liền xông vào phòng của Jen( cậu bé
trong giấc mơ tí mình bật bí, người bé gái chính là JEn đó)
Jen mở
mắt ra trong trạng thái mệt mỏi, cơ thể nó dường như xé ra từng mảnh,
từng loại dây dợ đang cho vào người nó. Chính người con trai đó nhìn còn thấy xót xa, đau từ sâu trong tim. còn nó, nó cảm giác như cổ họng nó
thì khô rát, bèn kêu
_N...ứ...ơ..c
Người con trai đó liền đi lấy nước, đưa cho nó. Với ý nghĩ nuôi hy vọng nó sẽ nhớ ra mình nhưng không:
_Cám ơn, nhưng anh là ai? - Nó hỏi sau khi uống miếng nước của người
con trai đó, thấy anh chàng cũng khá đẹp trai, nổi bật với mái tóc,
những đường nét trên khuôn mặt kia...hình như nó đã thấy ở đâu rồi
_ Em...không nhớ anh là ai? - Người con trai đó chỉ lên khuôn mặt mình, và nói trong giọng khá đau đớn
_Không, nhìn rất quen, nhưng....không...thể nhớ được - Jen Để tay lên đầu, và cố gắng nhớ lại
Người con trai đó liền chạy lại ôm nó, ôm chặt, rất chặt, như thể vơi
bớt bao nhiêu nỗi nhớ. Phải, cậu chính là người trong giấc mơ của nó.
Phải chẳng vừa từ sân bay