
Kib im luôn vì trông mặt ông chú kinh quá, tỏa ra hơi lạnh mà không ai
có được, chắc ông này cũng là cậu ấm nhà ai đó (sau này biết)
_Kib ngồi yên đó đi, đừng cuống, đợi bác sĩ tới rồi sau đó, chị kể cho mà nghe, khổ lắm, lo cũng vừa vừa thôi - Bam từ tốn nói
Tính Tong. Cuối cùng ông bác sĩ cũng tới
Giới thiệu nhân vật mới:
Nguyễn Đăng Dương - Ông chú kì lạ : nickname là Min bạn của Bam, 18t,
đang học trường Đinh Tiên HOàng. Sau này yêu nó, nhưng bị nó từ chối, dù vậy ông ý vẫn tôn trọng ý kiến của nó và trở thành bạn tốt của nó. Tốt
bụng, cũng quậy giống nó, rất hợp tính nó. Biết bắn súng, sử dụng thành
thạo côn, sau này chỉ dạy cho nó rất nhiều. Con của ba má ổng, chỉ cần
biết là rất giàu, sau này tính sau. Là một trong những người đứng đầu
của F7. Nhưng hiện giờ mỗi người sống ở một nơi nên Ken vs Kib không
biết, dần dần mọi người xuất hiện. Ở Vũng Tảu chỉ có 3 người là Ken, KIb và Trúc sống sau này có thêm Dương rồi mọi người cũng tề tựu đông đủ.
Bam xuống nhà mở cho ông bác sĩ. và thúc giục ông đi nhanh nhanh, vì
thấy mặt nó càng ngày càng nhợt nhạt. Mất nhiều máu quá cũng có thể
chết. Ông bác sĩ lên phòng và đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại
chị Bam để phụ ông. Ông thấy cô bé này cần truyền máu, nhưng ở đây làm
gì có thiết bị để xác định máu của cô bé là nhóm nào.
_Cháu có biết nhóm máu của cô bé này không? - Ông bác sĩ hỏi từ tốn
_Dạ..không ạ, để cháu gọi điện thoại về học viện hỏi ạ - Bam trả lời
nhanh và lấy điện thoại ra gọi về cho học viện. Vì học viện âm nhạc là
cần đầy đủ thông tin của học sinh, từ họ tên đến sở thích, cân nặng,
chiều cao, nhóm máu. Sau khi xác nhận đươc nhóm máu của nó
_Dạ, nhóm máu O ạ, để cháu truyền cho cô bé - Bam trả lời
_Được không đó? - Bác sĩ Ninh nghi hoặc
_okie mà bác, bác cứ lấy máu đi - Nói xong chị Bam ngồi xuống chìa tay ra để cho Jen máu
3 người kia ở ngoài lo lắng, không biết tình hình trong ấy thế nào rồi. Kib thì cứ đi qua đi lại mà đôi dép muốn mòn luôn. Ken thì ngồi thừ ở
đó, chả nói năng gì. Min thì ngay sau khi bỉ đuổi ra ngoài, cậu chạy
xuống bếp dặn người làm nấu gì đó cho con bé. Điện thoại con bé rung lên trong balo, khiến cả 2 người kia giật mình. Màn hình hiện chữ mama, có
lẽ là mẹ nó gọi để bảo nó về. Ken đánh liều bắt máy
_CHào cô, cháu
là bạn của Ngọc ạ! - Ken trả lời, (nói chuyện với mẹ nó thì dùng tên
thật vì sợ mẹ nó lại hỏi là Jen nào thì khổ)
_Cậu là ai? con gái tôi đâu? - Mẹ nó hét
_Dạ chúng cháu đang dự party của trường ạ, vì để củng cố tinh thần cho
đội tuần sau đi thi ạ!, cô không phải lo nhiều đâu ạ, cô có thể gọi điện thoại cho trường để xác nhận về buổi party ạ - Ken từ tốn trả lời
_Ừ - Mẹ nó cúp máy
Ken liền dùng điện thoại của nó, và dùng điện thoại mình gọi về trường
nhờ cô giáo vụ trả lời dùm (vì lớp là học sinh cưng của học viện nên nhờ gì ai cũng làm)
Trong phòng Bam thì bác sĩ NINH đang hết sức tập
trung để khâu vết thương lại cho nó, rất sâu. Sau 1 tiếng thì ông hoàn
thành phần khâu vết thương. Giờ cũng là 7h tối rồi, truyền máu cho nó
xong xuôi, ông cùng chị Bam bước ra ngoài. 3 tên đứng ngoài chạy lại hỏi sao rồi. Ông bác sĩ thở dài rồi đi luôn, thật sự, ông phải căng cả mắt
lên mà khâu, quá mệt mỏi.
_KHông sao, khâu có 27 mũi rồi truyền máu. Giờ xong rồi. - Bam trả lời thắc mắc của 3 người kia
_phù, dưới nhà có cháo rồi đó. À lúc nãy mẹ của Jen gọi dt, anh phải nói là dự party của trường - Ken thở dài
_AI CHO ANH TRẢ LỜI ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI - Jen từ trong phòng bước ra,hét lên dù vai còn rất đau, rất rất đau, nhưng giờ muộn rồi. Phải về nhà,
không mẹ lo thì sao
_Em vào trong đi, để chị, không thì đứt chỉ bây giờ - Bam nhẹ nhàng dìu Jen vào nhưng con bé không chịu và vùng tay ra, bằng chút sức lực cuối cùng
_Chị đưa em về nhà đi, còn anh, tôi
cảnh cáo, đừng đụng đến dt của tôi, nhất là dt của mẹ tôi - Jen nói
trong giọng căm phẫn. Nó rất ghét người nào trả lời điện thoại của nó,
nhất là nói xằng nói bậy, nó về lại phải giải thích
_Em đừng vô lễ thế chứ - Kib dặn
_Kệ tôi, không liên quan đến anh - Jen lạnh lùng trả lời
_Thôi được rồi, Jen, để chị đưa em về nhà. 3 người đi xuống dưới ăn đi, hay chơi gì đó - Bam nhẹ nhàng nói
Jen đi theo Bam, vai rất đau, đau thấu xương. Cắn răng chịu đựng không
nói lên một tiếng đau. Min nhìn vậy thì rất ngạc nhiên, dù gì cũng là
một nhỏ 15t thôi mà, tại sao nó lại kiên cường đến thế. Đến cậu sau khi
bị vết thương nào đó, tỉnh dậy câu đầu tiên cũng la đau, thế mà nó lại
không. Khi nhìn thấy mặt nhăn nhó, cắn răng của nó trong phòng bước ra,
tim cậu đau lắm, chỉ muốn lại ôm nó thôi, nhưng làm vậy thì sao được,
nên nhịn là hay nhất, có lẽ cậu yêu nó thật rồi (tổng cộng là có 4ng yêu nó, con này hút quá)
Nó về đến nhà trong sắc mặt nhợt nhạt. Bố mẹ nó đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, thấy nó về, mẹ nó chạy ra hỏi: