Old school Easter eggs.
Số Phận Của Nhóc

Số Phận Của Nhóc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322871

Bình chọn: 7.5.00/10/287 lượt.

à thay quần áo mong anh đứng ngoài chờ một lát

_ ok ok - anh ta nói và bước ra khỏi phòng

Sau khi gọi Bam để xác nhận về sự có mặt của ông chú kì lạ thì JEn bước
xuống giường và vào nhà vệ sinh thay lại đồ. Nó thở dài, không biết đối
mặt với Văn thế nào. Vừa là kẻ thù, vừa là ân nhân thì thế nào đây.
Trong lúc đó, cái ông chú kì lạ kia đứng ngoài sốt ruột, thấy cả 30 phút rồi chưa ra, thì đánh liều xống vào. Thật đúng lúc, nó vừa mở cửa,
người nó lao ra, vào ngay người của ông chú, giờ thì cảnh 2 người đang
ôm nhau, tim ổng đập nhanh, thật sự ổng chưa gặp trường hợp này lần nào. Nó lấy lại bình tĩnh:

_E hèm....bây giờ bỏ em ra được chưa?

_À ờ - Nói xong ông chú buông nó ra, gãi đầu.

_Haizzzz, lại gãi đầu, em cần xác nhận là đầu anh có chí hay không?

_KHông có đâu, chỉ là thói quen, một ngày anh tắm đến 2 lần đấy nhá!

Nó phì cười, ông chú này cứ như trẻ con ý nhỉ

_Giờ thì đưa em tới chỗ Văn nhé! -JEn ns

_okie, let's go! -Búng tay, ông chú nói!

thế là 2 người vui vẻ ra xe của ông chú, vi vu phóng đến chỗ VĂn.

Trên xe, không khí không vui vẻ lắm, nó thì bận nghĩ tới chuyện gặp Văn thì phải nói cái gì? hỏi những gì? chẳng lẽ đi hỏi, anh có phải người
của 9 năm trước không à? Còn ông chú kì lạ thì tập trung lái xe, cơ bản
là ổng không biết phải nói gì với nó, vì mặt nó quá lạnh lùng. Và trong
lúc nó đăm chiêu suy nghĩ thì ổng không dám làm gì, vì chị Bam đã dặn,
nó suy nghĩ mà hỏi, nó cáu ráng chịu, nên thôi ổng để kệ, khỏi hỏi câu
nào cho an toàn tính mạng. Đụng vào em yêu quí của chị Bam ổng chỉ có
nước đi khỏi thành phố.

Và xe đã đến nơi, một ngôi nhà rộng lớn, không khác lắm so với tưởng
tượng nó. Mới vào lớp nó mà xưng Vương thì nó đủ biết nhà VĂn không phải dạng vừa. Ngôi nhà được sơn toàn bộ màu đen, nguy hiểm như chủ của nó.
Theo nó được biết, VĂn là con ông chủ sòng bài lớn, và căn nhà này chỉ
có mình cậu ở. Bước xuống xe, nó mạnh dạn ấn chuông. Lập tức có người ra mở cửa, một người đàn ông già, trông phúc hậu. Trong đầu nó hiện suy
nghĩ, ông này chắc là quản gia, mấy nhà giàu hay có quản gia lắm. Ông ý
cầm cái điều khiển bấm một cái, lập tức, 2 cánh cổng đen sỉ, ở ra, ông
chú kì lạ liền cho xe vào trong sân. Ông ý nhìn Jen bằng con mắt kì lạ,
nói:

_HÌnh như cô đây có hẹn với cậu chủ?

_VÂng ạ, chị Bam có gọi dt cho cậu chủ mấy người rồi đó! - Nó trả lời vừa lễ phép vừa khinh khỉnh

_Vâng, mời cô đây đi thẳng vào nhà, lên tầng trên, đi thẳng ra ban công là gặp cậu chủ - Ông nói lại trong cảm giác bực bội

_Vâng, anh chỉ cần đợi em dưới này thôi nhé, em lên một mình được rồi! - nó trả lời vs ông quản gia, rồi dặn ông chú kia

_okie, em lên, có gì phone anh! - ông chú nói rồi làm kí hiệu phone

NGhe xong, nó mỉm cười, rồi một mình bước vào căn nhà đen kia, công
nhận nó ấn tượng với c8an nhà, nhà đen thui mà cũng sống được sao hả
trời. Sợ ma chết đi được, vừa nghĩ nó vừa rợn xương sống. Mà thôi kệ,
nhà người ta, bình luận làm gì.

Vừa bước vào tới cửa nhà, nó vừa
chạm chân vào, nguyên một xô nước rớt xuống, đúng như nó dự đoán. Thằng
cha đểu giả đó, không để cho nó yên khi bước vào nhà chả đâu. Ông quản
gia thì cười nửa miệng, xem ra, người con gái này không đơn giản. Văn
đứng trên lầu, quan sát tất cả và anh thật sự ngạc nhiên, ai cũng bị
dính chiêu này của anh. Riêng người con gái này thì không, anh thật
không thể coi thường người này. Đúng là cục cưng của chị BAm, được huấn
luyện rất công phu, ngay cả thằng bạn chí cốt của anh còn dính, huống j
là nhỏ.

Anh cười khểnh, để xem nhỏ có thoát được thử thách thứ 2 không?

Nó bước vảo nhà, quan sát, bên trong thì nội thất toàn màu trắng, trong đầu nó nghĩ, thằng này bị biến thái không nhỉ, bên ngoài thì đen sì
(màu đen đêp thế mà nó ns thế, ức ghê), bên trong thì trắng toàn bộ,
giống y bóc cái nhà xác

Nó bắt đầu, nhìn xung quanh, đề phòng, thằng cha này có vẻ nguy hiểm hơn mình nghĩ. NÊn nhìn lên trần rồi nhìn 4 bức tường, nó đã thấy cái
camera, định lấy trong túi quần con dao để phi về phía đó, nhưng thôi.
Nghĩ lãi,chắc còn thử thách, nên để cha xem cho rồi. Rồi nó bước thêm
một bước, liền có một cuốn sách dày cộm từ trên trần rơi xuống. Với sự
luyện tập của chị Bam, nó đã có khả năng phản xạ rất tốt. Nó liền dịch
sang bên cạnh, tránh cuốn sách. Văn cười nữa miệng, tưởng nó sắp dính
cuốn sách, nhưng cậu lại được nó đưa sang môt5 ngạc nhiên khác, nó lại
không dính. Tần suất nó tránh cuốn sách rất nhanh, kiểu như nó đã đoán
được vậy. LÚc này, cái đầu nó đang hoạt động hết công suất, phân tích
tình hình và nó thử nhảy một bước nữa cách một ô gạch lớn, quả nhiên,
lại có cuốn sách rơi xuống. nó lại tránh. Búng tay, nó đã tìm ra mấu
chốt, vậy là chỉ cần bước lên một bước là không dính. Quả nhiên thằng
cho đểu giả này rất là đểu giả. Nhưng làm sao qua mặt nó được, lão luyện rồi, chỉ thua mấy anh chị trong hội thôi. Chứ hơn đầy người. Thế là nó
bước qua thử thách