
buổi hẹn với tên đó được không?
_em ăn gì để anh mua -Kib lảng tránh
_trả lời em đi đã - Jen bắt đầu nổi nóng
_để anh đi mua cháo -kib vẫn lảng tránh
_ ANH CÓ GIÚP TÔI KHÔNG? ĐỪNG ĐỂ TÔI NỔI ĐIÊN -JEn nổi nóng
_ THẾ EM BẢO TÔI PHẢI LÀM SAO? EM MỚI TỈNH ĐÃ BẢO TÔI SẮP XẾP CUỘC HẸN
VỚI THẰNG ĐÓ, EM KHÔNG HIỂU CẢM GIÁC CỦA TÔI SAO? EM CÓ BIẾT TÔI LO CHO
EM THẾ NÀO KHÔNG?-Kib cũng nóng không kém
_ TÔI BẢO ANH PHẢI LO CHO TÔI À? TÔI CÓ BẮT ANH LO CHO TÔI KHÔNG? TẠI SAO ANH PHẢI LÀM QUÁ LÊN
CHỨ? ANH BIẾT CÁI QUÁI GÌ MÀ CỨ LÊN MẶT VẬY? -Jen
_ĐÚNG, EM KHÔNG
BẮT TÔI LO CHO EM, NHƯNG TÔI LẠI KHÔNG THẾ NGĂN CẢM XÚC CỦA MÌNH. TÔI
YÊU EM ĐIỀU NÀY AI CŨNG BIẾT, RIÊNG EM, EM CỨ CHỐI BỎ TÌNH CẢM CỦA TÔI,
EM LẠNH LÙNG, NHƯ VẬY THÌ ĐƯỢC GÌ? -Kib
_TÔI THẾ NÀO MẶC TÔI, LIÊN
QUAN GÌ ĐẾN ANH, PHẢI TÔI BIẾT ANH YÊU TÔI, ANH LUÔN QUAN TÂM TÔI, TÔI
CẢM ƠN, NHƯNG TÔI NÓI LÀ TÔI KHÔNG YÊU ANH!!! KHÔNG BAO GIỜ YÊU
_ĐƯỢC THÔI, THẰNG NÀY CŨNG CHẢ CẦN CÁI TÌNH CẢM ĐÓ NỮA, KHÔNG THÍCH THÌ THÔI, KHÔNG ÉP, TẠM BIỆT
_Này mấy đứa, làm gì mà nóng thế? -Bam,Ken mở cửa phòng bệnh của nó,
chị đã nghe hết cuộc cãi vã giữa 2 người, và chị biết đến lúc cần ra mặt để giải quyết
Cả nó và Kib đều quay mặt nhìn ra nơi vừa phát ra tiếng nói. Nó vẫn cảm thấy bực bội nhưng cố gắng nén cảm xúc hỏi:
_ Chị Bam, chị đứng ngoài bao lâu rồi ạ?
_ Đủ để nghe thấy những gì cần nghe - Vừa nói nhẹ nhàng Bam vừa cười lớn
_ Trời ơi - Kib lấy tay đập đầu
_ Có gì đâu mà đập đầu hả KIb - Ken lại nói giọng mỉa mai
_ Chị Bam, có phải chị biết chuyện này? - Jen hỏi trong sự nghi ngờ
_ Phải, chị biết từ lâu rồi nhóc con ạ! - Bam vừa nói vừa xoa đầu Jen
_Chịu thua 2 chị em - KEn nói
_ Thế ông cũng biết luôn rồi à? - Kib hỏi
_ Tất nhiên, chuyện gì chứ chuyện tình cảm phải có mặt Ken này chứ! -
Ken nhún vai trả lời, mặc dù ngoài miệng nói vui vậy, nhưng có ai hiểu
lòng anh đau thế nào
Bam thấy sự căng thẳng, liền phá không khí này bằng cái búng tay và nói:
_ Vậy cuối cùng em muốn gặp thằng điên đó hả?
_Vâng ạ, em muốn làm rõ một số chuyện - Jen trả lời trong sự mệt mỏi
_Được, vậy chị sẽ sắp xếp- Bam vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
_ KHÔNG ĐƯỢC - Kib hét lên
_ KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NHÓC GẶP THẰNG ĐÓ, CHỊ BAM CHỊ.... -Chưa
nói hết câu, cậu đã bị Ken lôi ra ngoài, không để cho nói tiếp
_Em
đừng suy nghĩ gì, tình cảm của em, em hãy quyết định, nhưng chị khuyên,
đừng để Kib đau khổ, nó đau khổ, chị cũng sẽ cho em đau khổ không kém
đâu - Bam nói trong giọng đe dọa xen lẫn khuyên nhủ ( kiểu như vừa đấm
vừa xoa đó)
Bam bước ra khỏi phòng bệnh, bây giờ trong phòng chỉ
còn mỗi mình Jen, bất giác Jen thở dài. Cảm giác 8 năm trước ùa về, cũng ở trong phòng bệnh, nơi đó, một mình nó phải tự vươn lên. Phải tự vượt
qua số phận, sống ở nơi đất khách xa lạ, đối với nó không khác gì sống
trong đại ngục, một mình cô độc trong bệnh viện, nên từ đó nó ghét màu
trắng, màu đặc trưng của bệnh viện. Nó lại suy nghĩ về những lời Bam
nói. Nó biết, nó biết chứ, nó biết Kib thích nó, hoặc có thể gọi là yêu, nhưng nó không muốn có tình cảm gì hết, nó sợ lại bị bỏ rơi, không một
ai quan tâm nó như cái cảnh 8 năm trước thì sao? Nó biết là nó còn bé,
có những tình cảm này không tốt đẹp gì cho cuộc đời của nó, nên thôi
đành nhắm mắt cho qua. Còn Văn, nó vẫn có rất nhiều thắc mắc, đang chìm
trong mớ suy nghĩ hỗn độn, nó chợt giật mình vì thấy có người lạ bước
vào phòng. Một người con trai lạ, trông thì rất style, nhưng nó không
quan tâm về điều này, tay nó đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất.
DƯờng như anh ta cảm thấy mối nghi ngờ của nó bèn cười hì hì nói:
_Tôi xin được giới thiệu, tôi tên...-Anh ta gãi đầu nói thầm *chết rồi mình tên gì nhỉ?*
nó nhíu mày nghi hoặc, *lại thêm thằng điên nào đây!*
_à, tôi tên Dương, cứ gọi tôi là MIn, tôi là người của chị Bam, chị Bam gọi tôi đến đây để đưa ....cháu đến chỗ của VĂn Viếc gì gì đó! - Anh ta sau một hồi nhớ ra tên mình bèn nói một lèo
_Trông mặt tôi trẻ lắm à? - Chỉ vào mặt mình, Jen hỏi
_Không không, chắc chỉ tại tôi già quá thôi! - Anh ta liền chữa ngượng
_Chú nhiêu tuổi? -Jen hỏi
_ờ ờ, năm..nay vừa tròn 18 tuổi -Anh ta gãi đầu nói
_phụt,hahaha - Jen cười, cười như chưa bao giờ được cười
Thấy anh ta cứ có vẻ ngượng ngượng, Jen liền nói:
_ Thôi được rồi, anh không cần lắp bắp vậy đầu, em có ăn thịt anh đâu,
xin giới thiệu, em là Jen, năm nay 14 tuổi, nên gọi anh em, không thì
ông tui, chứ đừng chú cháu, kinh lắm -Jen giới thiệu
_Ờ ờ, ok ok - anh ta đồng ý
_Mà anh đừng gãi đầu nữa, đầu anh có chí à? - JEn cười hỏi
_Không có không có, tại vì em trông... thôi không nói nữa - anh ta nói
_ok ok, bây giờ em gọi dt cho chị Bam để xác nhận v