
những điều cậu đang nghĩ, bèn bật cười: “Ha ha, cậu nói tiếp đi, thi với nhau, rồi sao nữa?”.
“Cậu biết là tớ muốn nói gì.”
“Tớ vẫn muốn cậu tự mình nói ra.”
“Được, nếu lớp bọn tớ thắng cuộc thì mời cậu chuyển đi chỗ khác, từ nay không
được quấy rối Ngải Mễ nữa. Nếu như lớp các cậu thắng thì từ nay trở đi
tớ sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu và Ngải Mễ nữa.” Aaron nói liền một hơi.
Lý Tuấn Ninh lắc đầu liên tục: “Cái này bất công quá!”.
“Nhưng tớ không thể nói, nếu như lớp các cậu thắng thì tớ sẽ gả Ngải Mễ cho
cậu đúng không? Nếu cậu yêu Ngải Mễ thật thì cậu cần phải biết rằng, cô
ấy là con người, không phải là đồ vật.”
“Tớ biết, tớ biết, thế này nhé, nếu lớp tớ thắng thì cậu nhất định phải dốc lòng giúp tớ theo đuổi Ngải Mễ, có được không?”
Aaron nghĩ một lát, sau đó cậu đưa tay ra, vỗ vào mu bàn tay Lý Tuấn Ninh: “Được, tớ đồng ý”.
Lý Tuấn Ninh lấy bàn tay kia vỗ lên mu bàn tay của Aaron: “Aaron à, lần
này cậu phải cố gắng lên, nếu không sau này có khi phải gọi tớ là em rể
đấy”.
“Việc này thì cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng.”
Ngày hôm
sau Aaron lấy được thể lệ thi đấu, cậu cũng không xem kỹ, những quy định về thi đấu bóng đá cậu đã thuộc làu từ lâu. Chỉ có Đường Mộc là cảm
thấy mới mẻ, mang ra nghiên cứu một hồi, lúc hết giờ lại chạy đến hỏi
Aaron.
“Aaron này, ở đây nói, mỗi lớp có thể mời một cầu thủ
ngoài, cầu thủ ngoài là gì? Có phải là nói người hoàn toàn không hiểu về bóng đá như tớ là cầu thủ ngoài hay không?”
Aaron giở thê lệ thi đấu ra xem, bên trong ghi rất rõ ràng, mỗi lớp có thể có một cầu thủ
ngoài, cầu thủ ngoài không hạn chế là học sinh trong trường.
Cậu vội vàng chạy sang hỏi Lý Tuấn Ninh, dứ thể lệ thi đấu trước mũi Lý Tuấn Ninh, hằm hằm: “Cái này có nghĩa là gì?”.
“Hả?” Lý Tuấn Ninh giả vờ ngờ nghệch.
“Vì muốn giành chức vô địch mà cậu không từ thủ đoạn thế này ư?”
Aaron đã nói rõ vấn đề, Lý Tuấn Ninh cũng cảm thấy không cần thiết phải giả
vờ nữa, cậu ta lại đưa tay sờ gáy mình: “Aaron à, đâu phải chỉ mỗi lớp
tớ được nhờ cầu thủ ngoài đâu, lớp các cậu cũng có thể làm mà, tất cả
các lớp đều có thể. Tớ cảm thấy đây là một chuyện rất công bằng”.
“Bọn họ ai chẳng biết cậu quen rất nhiều người thi đấu ở các câu lạc bộ.”
“Quen biết nhiều, không phải cũng là một sức mạnh đó sao? Nếu thực sự
cậu cảm thấy rất ấm ức thì cậu có thể rút lui mà.” Lý Tuấn Ninh nói một
cách vô liêm sỉ.
Aaron hằm hằm chạy về lớp, Đường Mộc đến hỏi
cậu, cậu nói sơ qua tình hình, Đường Mộc nghiêng đầu nghĩ một lát nói:
“Bọn mình có thể ra chợ việc làm để tìm mà!”.
Câu này khiến Aaron phải bật cười, cậu đang định nói cho Đường Mộc nghe lời giao kèo giữa
mình và Lý Tuấn Ninh, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy làm như thế cũng chỉ gây
rắc rối cho Đường Mộc, thế thì một mình tự chịu vậy.
Tiếp sau đó
Lý Tuấn Ninh đã thông báo việc chia bảng, lớp của cậu ta và lớp của
Aaron nằm ở hai bảng, cũng có nghĩa là, cậu ta chuẩn bị gặp Aaron ở trận chung kết. Để Aaron thua ở bước cuối cùng, đây có lẽ là mưu kế của Lý
Tuấn Ninh.
Có thể nhiều năm sau, chúng ngoái đầu nhìn lại, tự
mình cũng cảm thấy rất kỳ quặc, họ đấu đá nhau vì một trận thi đấu bóng
đá của trường, chúng lại có thể móc nối tình yêu với bóng đá.
Tuổi trẻ thật là tuyệt, tình yêu thật là tuyệt, tình yêu của tuổi trẻ, bao
giờ cũng như nhảy vào biển lửa chứ không theo một trật tự nào cả.
Trận đấu bảng đã diễn ra yên ả, dựa vào tài năng của Aaron, lớp cậu thắng cả ba trận, lọt vào vòng trong từ rất sớm. Mặt khác, Lý Tuấn Ninh cũng đã
lặp lại câu chuyện thần kỳ của Aaron. Thậm chí hai đứa còn theo sát nhau trong bảng cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất, không thua kém gì nhiều.
Aaron đã đi xem trận đấu của lớp Lý Tuấn Ninh, muốn xem xem rốt cục cậu
ta mời cầu thủ ngoài nào vào, nhưng xem ra Lý Tuấn Ninh vẫn giấu kín,
trên sân không thấy xuất hiện gương mặt của cầu thủ ngoài, chắc là trong trận chung kết, cậu ta mới sử dụng như một kỳ binh.
Đường Mộc và Ngải Mễ là những cổ động viên trung thành nhất của Aaron trên sân, Ngải Mễ cũng không biết lời giao kèo giữa Aaron và Lý Tuấn Ninh, nếu chuyện
này bị cô biết được, chắc là cô sẽ nổi trận lôi đình. Vì bảo vệ Ngải Mễ
mà Aaron đã đi rất nhiều đường vòng, thực sự cậu không được phép thua.
Từ trước đến nay Đường Mộc chưa bao giờ chăm chú xem bóng đá như vậy, khi
diễn ra trận đấu cuối cùng của vòng bảng, sau khi Aaron đá bóng vào
lưới, đột nhiên cậu nói với Ngải Mễ: “Tớ phát hiện ra lúc đá bóng là lúc Aaron vui nhất”.
“Vớ vẩn. Giống như lúc cậu trang điểm, là lúc cậu hạnh phúc nhất chứ gì?”
Ngải Mễ nói trúng tim đen Đường Mộc, cậu liền cuống lên: “Ê! Tớ đâu có trang điểm? Tớ đã nói với cậu hàng trăm hàng nghìn lần rồi, đó là tớ chăm sóc da chứ không phải trang điểm!”.
“Đúng rồi, Đường Mộc, cậu còn nhớ lần trước Aaron thi đấu với Lý Tuấn Ninh, lời giao kèo đó của bọn mình...”
“Quên rồi, qu