
Tay cô ngâm trong nước, nếu
không cô đã ôm lấy Ngải Mễ và nói với cô rằng, cô thật ngốc biết bao,
những điều này, chị Lệ Lệ đều hiểu.
“Thật sự không thể trách Đường Mộc, nhưng em nghĩ, chắc Đường Mộc sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Ngốc quá, ngốc quá.” Lệ Lệ chỉ có thể nói như vậy.
“Sao không trả lời tin nhắn của tớ?” Aaron hỏi Đường Mộc đang tỏ ra bực bội, cậu ngồi trên ghế sofa xem ti vi, đổi sang hết kênh này đến kênh khác,
vẫn không thể tĩnh tâm trở lại.
“Cậu biết hết rồi thì tớ còn có thể nói gì nữa.”
Đường Mộc tắt ti vi đi.
Aaron ngồi sát vào vô vai Đường Mộc: “Đường Mộc, thực sự phải cảm ơn cậu. Tớ
cũng cảm thấy, Tư Nhiên tuyệt hơn Lý Tuấn Ninh rất nhiều lần, nhưng tất
cả mọi chuyện vẫn phải để nó diễn ra tự nhiên thôi”.
“Cậu không nhận ra Tư Nhiên rất thích Ngải Mễ à?” Đường Mộc hỏi Aaron bằng giọng rất nghiêm túc.
Aaron gật đầu, cái này, ai cũng có thể nhận ra chứ nhỉ?
Đường Mộc nói tiếp: “Lần đầu tiên đưa Ngải Mễ đi cắt tóc, tớ đã phát hiện ra rồi”.
“Nhưng điều quan trọng nhất là, Ngải Mễ có thích hay không?”
“Ừ, tớ chỉ nghĩ là, hay là để Tư Nhiên đến đóng kịch, không phải Lý Tuấn
Ninh đã nói rồi đó sao, nếu như có một người như thế, cậu ta sẽ rút
lui.” Cuối cùng Đường Mộc đã nói ra suy nghĩ của mình.
Aaron ghé lại gần hơn, Đường Mộc không biết cậu chuẩn bị làm gì.
“Đường Mộc, cậu hãy nhìn vào mắt tớ.”
“Ừ.” Đường Mộc đã nhìn vào mắt cậu ta rồi, mắt cậu ta đẹp biết bao.
Kết quả không phải Aaron hôn Đường Mộc như cậu ta tướng, Aaron chỉ nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: “Đường Mộc, tớ biết là cậu cũng tốt với Ngải
Mễ, nhưng chúng ta đã đóng quá nhiều vở kịch, chúng ta không thể đóng
tiếp nữa. Nếu Ngải Mễ thích Tư Nhiên, tớ sẽ giơ cả hai tay tán thành,
nhưng tớ không muốn Ngải Mễ bị tổn thương lần nữa, tớ thực sự không muốn nữa”.
Đến khi chúng về đến nhà đã rất muộn nhưng Lý Tuấn Ninh
lại không có nhà. Khi chúng tắm gội xong xuôi, Lý Tuấn Ninh mới về, vẻ
mặt rất hào hứng: “Aaron, có tin vui đây”. Lâu lắm rồi không thấy cậu ta vui như thế.
“Gì vậy?”
“Tối nay tớ vừa đi họp, cuối cùng đã xin được trường rồi, trước khi tốt nghiệp, trường sẽ tổ chức một giải thi đấu bóng đá.”
“Thật hả!” Aaron thốt ra rất thật lòng, đúng là, cậu và bóng đá đã xa nhau rất lâu rất lâu rồi.
“Tớ cảm thấy hai lớp bọn mình là ứng cử viên chức vô địch đấy.” Lý Tuấn
Ninh phân tích, đây là sự khẳng định của cậu ta đối với năng lực của
Aaron. Ngải Mễ trên gác cũng nghe thấy tin này, cô rất hào hứng, chạy
thẳng xuống dưới. Vừa chạy vừa hỏi: “Thật hả, có thật là thế không?”.
Lý Tuấn Ninh bèn hắng giọng, nói rất ta đây: “Vì lần trước Ngải Mễ nói
muốn xem thi đấu bóng đá chính thức, vì thế tớ đã xin thầy hiệu trưởng.”
Câu ta nói như vậy, Đường Mộc đứng bên canh lén làm động tác “ọe” với Aaron.
Ngải Mễ liền cảm ơn Lý Tuấn Ninh, Lý Tuấn Ninh vội vàng xua tay: “Cậu đừng cảm ơn tớ, bọn mình là gì của nhau nhỉ. Ha ha”.
Đường Mộc không kìm nổi bèn xen vào: “Lớp 12 rồi mà hiệu trưởng lại đồng ý chuyện này”.
“Vì tớ nói với thầy rằng, sau cuộc thi bóng đá có thể bỏ hết các giờ thể dục. Tớ là hội trưởng hội thể thao trường mình mà.”
Bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện một lát sau đó ai về phòng người nấy.
Lúc về phòng, Đường Mộc ra hiệu với Ngải Mễ, nếu Lý Tuấn Ninh quấy rối
cô thì phòng cậu lúc nào cũng chào đón cô đến ngủ.
Dạo này Aaron thường đứng trước cửa sổ ngắm bầu trời, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Cậu cứ giả vờ tư lự đi.” Đường Mộc châm chọc.
“Tớ không giả vờ... Tớ đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì vậy? Nói với tớ được không?”
Aaron lắc đầu, cậu bắt chước lời thoại trong phim nói: “Biết càng ít, càng an toàn, cậu ngủ trước đi, tớ sang nói chuyện với Lý Tuấn Ninh”.
Đường Mộc liền tỏ ra không vui: “Đi đi, đi đi, tốt nhât là cậu ngủ luôn ở đó”.
“Thần kinh!”
Aaron sang gõ cửa phòng Lý Tuấn Ninh cậu ta liền ra mở cửa ngay.
“Tớ còn sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu.” Aaron nói.
“Đâu có, đâu có, tớ đang đợi cậu sang mà.” Lý Tuấn Ninh làm động tác “mời”,
để Aaron vào phòng. Mặc dù phòng Lý Tuấn Ninh chỉ được ngăn cách với
phòng Đường Mộc bằng một bức tường nhưng cách bài trí bên trong lại khác hoàn toàn, phòng Đường Mộc thực sự không giống với phòng của con trai,
còn phòng Lý Tuấn Ninh lại quá giống phòng con trai. Chính vì thế Aaron
cũng không nề hà gi mà ngồi ngay lên giường Lý Tuấn Ninh.
“Sang tìm tớ có chuyện gì vậy?” Lý Tuấn Ninh ngồi xuống cạnh Aaron.
Aaron không trả lời cậu ngay: “Thế cậu đợi tớ sang đây làm gì vậy?”.
“Ha ha, tớ cũng đoán, nhưng không chắc là cậu sẽ sang thật, nếu không tớ đã thành Gia Cát Lượng rồi.”
“Thế thì tớ nói luôn nhé, vừa nãy cậu nói đến chuyện thi đấu bóng đá, tớ liền nghĩ, hay là bọn mình lại thi với nhau.”
Lý Tuấn Ninh bị Aaron nói trúng