
do thằng
Exdi tách nhóm cũng liên quan tới nó, có điều con bé đó còn lâu mới
hiểu. Chậc, lại sến rồi.
" Tránh ra! Tớ là kẻ phản bội đấy! Thì đã sao?", thằng Exdi gạt tay Madi ra, lạnh lùng nói, nhưng đây ko phải lời thật lòng.
Ladykiller đã từng thề thốt theo kiểu sặc mùi phim Khựa là sống chết có nhau bla
bla..., thậm chí còn đặt biệt danh theo một kiểu. Nói sơ về mấy cái biệt danh rắc rối kia, đó là biệt danh được ghép từ chữ director, tức là đạo diễn, mơ ước của tụi nó, với những tính từ như good, mad, crazy, bad,
excellent...Mà thôi, quan tâm làm gì? Cái chính là con bé Madi, tức
Trịnh Hoàng Nguyên, đứa con gái mà tôi cho là dễ thương kia, đang òa lên khóc như một đứa con nít. Thật là thảm hại..........
"Huhuhuhu...hức hức hức...huhu...."
Con bé khóc ngon lành như đây là nhà trẻ, tay thả cổ áo thằng Exdi ra,
buông thõng xuống đánh dấu một sự bất lực. Nó khóc chả khác em bé là
mấy, phát ra
tiếng nấc tức tưởi và nước mắt thì đua nhau chảy xuống như chỉ sợ không
đủ làm ngập cái lớp vậy. Đôi mắt nó trong veo, đầy nước, ẩn chứa một cái gì khó nói, kiểu như không thể bù đắp lại được á. Kinh dị. Cơ bản là
tôi không thích nhìn thấy nó khóc, vì nó là chú hề trẻ con, chỉ hợp với
cái mặt cười ngộ nghĩnh thôi.
Tự dưng thấy trào lên một sự khó chịu kinh khủng, tôi ấy. Dù gì thì Madi cũng là đứa con gái mà tôi thấy hay hay, tuy chưa tới mức thích nó phát rồ lên nhưng, hề, không cần chối là tôi cũng khoái nó lắm. Ặc, nghe như con nít khoái phim hoạt hình ấy.
Mà tạm gác chuyện sởn da gà đó sang 1 bên, cái chính là khi con nhóc này burst
into tears thì hầu hết lũ con trai đang đứng đây sẽ mềm nhũn ra như bị
dần qua nước sôi, hoặc dễ hình dung hơn là giống mấy con gà rù bị dịch
cử động chậm chạp. Bằng chứng là hơn 40 thằng lớp tôi, bao gồm cả con
Liên, (dù có máu dại gái hay không), đang hừng hực khí thế sẵn sàng lao
vào quyết tâm "lấy máu bọn Ladykiller nhuộm đỏ sàn gạch" thì im luôn,
mặt đau khổ ngó nhau. Còn tôi ấy hả? Tôi không có thói quen bộc lộ cảm
xúc thật của mình, vẫn giữ vẻ cơng cơng của một kẻ "máu lạnh", đơn giản
là vì giữ cảm xúc lại cho riêng mình là nghề của tôi, có muốn thể hiện
cũng khó, phản xạ rồi, thế thôi!
Thằng Exdi thì không đủ đẳng cấp làm được thế, ngó cái vẻ lúng túng, tội lỗi đến
khó xử của nó thì biết rồi, làm 1 đứa con gái phải khóc um lên, hơn nữa
là đứa con gái nó thích lâu nay, nó chỉ muốn đập đầu vào tường.
"Chết tiệt!", thằng Quang rít lên , mắt sa sầm lại như bị mất thứ gì
quan trọng lắm, lặng lẽ xách một cái ghế gần đó lên. Khỏi phải nói là nó sẽ choảng thằng nào.
"Ê Ê Ê!!! Bình tĩnh chứ!", tôi tiến lại ngăn trước khi nó phang cái ghế
vào đầu thằng Exdi. Con Liên cũng nhanh chóng bay vào đẩy nó lui với một nụ cười mang tính xoa dịu.
Sém chút nữa thằng Exdi đã có cơ hội ăn 1 cái ghế đặc sản gỗ rừng rồi,
và hứa hẹn sẽ có cả món tráng miệng là bông băng thuốc đỏ nữa, nếu nó
gặp may. Thằng Quang có thể làm thật đấy, chẳng chơi đâu.
" Mày là đồ cờ hó, Exdi ạ!", thằng Quang gằn từng tiếng, nóng tính kinh khủng.
"Thì sao?", thằng Exdi cũng không vừa, nghênh cái mặt lên hỏi đểu, có vẻ như thích xài bạo lực thật.
" Im đi!", thằng Godi lên tiếng, đẩy mạnh Exdi một cái làm nó dịch lui,
xoa xoa cằm cười khinh khinh, " Tao chẳng tiếc khi nghỉ chơi với một
thằng chả ra sao như mày!"
Ừ, thằng Godi không chơi thật lòng với ai, thật chẳng biết trong đầu nó chứa cái
thứ đen tối gì. Nó là một con cáo già man rợ, nếu ai đó nghĩ loài cáo thông minh hơn loài người.
" Waay! Làm gì vậy hả??", máu anh hùng pha liều của con Liên lại nổi lên, đẩy lại
thằng Godi, theo kiểu ta-đây-cóc-sợ-ai.
" Anh không chấp với đàn bà!", thằng Godi phủi phủi áo rồi lôi trong túi ra một bịch khăn giấy, quay sang lau nước mắt cho Madi.
Hờ, cơ bản là nó luôn chu đáo với con bé như vậy, hai đứa đó chơi thân
nhất nhóm mà, có điều nó nghĩ gì thì ai mà biết được. Nhưng tôi chán cái cảnh này lắm rồi.
"Madi, tớ xin lỗi!", thằng Exdi xổ ra một câu sến súa kinh tởm và hợp hoàn cảnh
thôi rồi. Xin lỗi á? Giờ nói gì cũng vô ích thôi, tình bạn đã theo gió
bay đi rồi. Vấn đề là vì muốn chứng tỏ lòng trung thành với Badboy, Exdi đã phản bội Ladykiller bằng cách giả vờ thua trong một trận so tài giữa hai phe. Vụ đó diễn ra hồi hè, kết quả là phe chúng tôi thắng và tụi
kia được dịp tơi bời hoa lá. Bạn đừng nên hỏi ai bày ra trò đó, vì kẻ đó không ai khác chính là tôi. Nhưng mà choảng nhau như vậy không phải là
vì hận nhau, chỉ là so tài thôi, mấy thằng trẻ trâu thì bạn biết chúng
nghĩ gì rồi đấy. Sức mạnh là ở nắm đấm và đam mê máu me, ok?
"Sao cũng được!", thằng Godi cướp lời Madi rồi kéo con bé đi, không quên bảo tụi kia phắn về.
"Hơ, không chơi à?", tôi tiếc rẻ hỏi với theo với cái giọng đáng ghét nhất có thể, tôi luôn là kẻ máu lạnh bệnh hoạn mà, hehe.
" Tối nay, 10 giờ, con đường tử thần, không gặp kh