Duck hunt
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325920

Bình chọn: 9.5.00/10/592 lượt.

n chiều nay thằng Exdi không đến trường. Thằng Nodi cũng chuồn nốt,để lại cho tôi 1 tin nhắn láo toét: "Tao bận không đi học được".
Khỏi phải nói 2 thằng này thảm tới mức nào.

- Uống say rồi nhè đại ca mà choảng, hết nói! - Thằng Thuận vừa tụng đống từ vựng Anh Văn vừa càm ràm về vụ tối qua.

Phải, chuyện tối qua là do Exdi "giận cá chém thớt", xông vào đấm thằng kia mà không cần biết lý do là gì.

- Không biết hôm nay heartbreaker có đi học không nhỉ? - Con Liên chợt hỏi - Ra chơi rồi mà sao không thấy bay qua lập sòng bài?

Có khi nào em đó ở nhà ôm con Chó Điên mà ngủ rồi không? Trời mưa to thế
này, tối qua nó lại uống như điên thế. Tuy nhiên cũng cần phải đi hỏi
thăm xem nó ra sao rồi, dù sao nó cũng có công trong việc "hại đời" 2
thằng bạn "thân" top đầu của tôi.

Lớp 10 Anh giờ ra chơi mà vắng ngắt, trái ngược với sự ồn ào vỡ chợ ở lớp
Lý. Màn hình máy chiếu mở 1 cái trang Wikipedia tiếng Anh to đùng và 5
mạng đang chống mắt lên đọc. Số còn lại ngồi ôn bài hoặc đọc sách, chìm
vào không gian riêng, chỉ có duy nhất 1 cái bàn gần cuối lớp là ngoại lệ - có 1 con bé đang ngồi chơi trò xếp nhà bằng bài là Madi và 1 thằng cờ hó vừa nghe nhạc vừa liếc con bé, đó là X-pít.

Bọn tôi đã hiểu tại sao 8 lớp Badboy được ganh tỵ vì sự đoàn kết như thế.

Cảnh vật lớp Anh đủ sức để thằng Thuận xuất-bệnh-thành-thơ:

" Bước đến 10 Anh bóng xế tà

Chẳng có gì khác bãi tha ma"

Nó chưa đọc xong thì tất cả học sinh trong lớp đã ngẩng lên, ném vào 3
thằng BadBoy là nó, tôi và Liên 1 đống ngạc nhiên. Hình như đã lâu bọn
tôi không bước chân vào cái lớp này, ai bảo BadBoy ham mê bài bạc làm
gì.

- Sang chơi bài với tớ hả? - Madi có vẻ vui khi thấy 3 thằng nghiện bài hay nói cách khách là đồng loại của nó xuất hiện.

- Cậu nghĩ tụi này còn tâm trạng đó không? - Tôi chả màng niềm vui trẻ
con của nó, độp 1 câu có khuynh hướng lạnh lùng, trở lại vẻ cơng cơng
thường ngày.

Không phải tôi trách gì nó, chỉ là để giữ lại sự đoàn kết cho BadBoy, phải đi kết tội nó thôi. Tội đã làm 2 tay đầu đà trong bọn cắn xé nhau. Hình
như đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với nó theo kiểu hơi nghiêm trọng thì phải, những lần trước toàn là chọc ghẹo đùa cợt thôi. Vậy nên điều
đó rất có công dụng làm nó ngơ ngác rồi tối mắt lại như là đã gây ra tội tày đình gì thật, khẽ nói:

- Tớ xin lỗi...

- Xin lỗi thì được cái gì? - Thằng Thuận cười chế giễu, vẫn theo style coi thường kẻ phá hoại tình "anh em" trong hội.

- Thôi bỏ đi, không phải lỗi tại cậu! - Tôi mặc kệ thằng Thuận, bảo với
Madi ra vẻ khoan dung. Ờ mà cũng có do nó đâu, ai bảo 2 thằng kia tự đâm đầu vào lưới làm gì?

Nó đứng dậy, rụt rè đề nghị:

- Ra ngoài với tớ 1 lát được không? Tớ có chuyện cần nhờ...

- Okay.

Từ hành lang lớp Anh nhìn xuống có thể thấy những bông hoa nhỏ xíu nép
mình trong lá, cố tránh mưa nhưng ướt như mấy con chuột lột. Madi bảo có chuyện mà đứng im im 1 hồi như để từ giã 1 cái gì vô hình, xong mới
quay sang bảo tôi:

- Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên chơi với BadBoy! Tớ đã gây ra quá nhiều phiền phức!

- Không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ thế! - Tôi phủ nhận ngay. Cái con
nhóc này, sao lại đi rước hết tội lỗi lên đầu vậy kìa, phong cách đỗ lỗi cho người khác của nó đâu rồi?

- Tớ sẽ không...làm phiền...các cậu nữa đâu... - 1 giọt nước mắt lăn dài
xuống má nó, nó quẹt nhanh đi và cố gắng nói tiếp - 1 đứa chuyên gây rắc rối như tớ...không đáng để Exdi và Nodi phải bận tâm...Cậu giúp tớ
khuyên họ nhá!

Sến kinh hoàng.

Ý tôi không phải là nhạo báng gì nó, nhưng nó suy nghĩ có tiêu cực quá
không? Vì bất đắc dĩ từ chối 2 người thích mình mà nghỉ chơi với BadBoy
luôn, đúng là con nít thích quan trọng hóa mọi chuyện.

Tôi định bảo nó là "Tự đi mà khuyên, tớ không phải đàn bà làm sao khuyên
được!" nhưng thấy hơi ác vì nước mắt nó cứ chảy. Con gái đúng là thích
lạm dụng nước mắt, dù chuyện chẳng có đáng gì, tôn thờ tình bạn thì sao, có nhất thiết phải tự trách mình như nó không?

Mà nó cứ khóc như thế khó chịu thật, tôi chả nói nữa, tự dưng dùng mấy
ngón tay nhẹ gạt đi những giọt nước trong suốt đang lăn xuống khỏi mắt
nó. Và lần đầu tiên tôi đối diện với đôi mắt đầy lệ đó, bất giác nhận ra đây là 1 thứ đẹp chưa từng thấy. Đôi mắt vốn dĩ đã cuốn hút của nó bây
giờ càng trong hơn, long lanh và ma mị, cất giấu trong đó vẻ đẹp của nỗi đau và nỗi mất mát mơ hồ. Vẻ đẹp của 1 cái gì đó rất mong manh, thánh
thiện nhưng cũng rất lì lợm và ma mãnh, đúng ra thì là 1 thứ gì rất gây
nghiện, có lẽ thế. Suýt chút nữa tôi đã làm 1 việc điên rồ nếu mấy thằng kì đà không xuất hiện.

- Mày làm gì mà bạn tao khóc thế hả? - Thằng Godi có vẻ khó chịu, cất tiếng hỏi.





Thằng đó vừa dứt lời xong thì Madi dù đang buồn nhưng vẫn thanh minh ngay:

- Không phải! Không liên quan tới cậu ấy đâu.

Còn
mấy cái mặt của bọn lớp Anh, con Liên và thằng Thuậ