Disneyland 1972 Love the old s
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326245

Bình chọn: 8.5.00/10/624 lượt.

r/>
-Tiếp tục vui vẻ đi nhé! -Giọng một đứa con gái khác vang lên chua len lét.

Tuyệt qúa. Giọng của em Hiếu!

Có tiếng bước chân phía cầu thang, sau lưng tôi.

Vui thật, tôi nghĩ là mình đoán đúng chuyện gì đang xảy ra rồi. Tôi từ từ quay lại nhìn...

Ở gần cầu thang, ngay sát lớp 12 Toán, nàng Hiếu đang vung vẩy cái điện thoại trông rất quen trong tay, cười hiền lành nhìn tôi.

Còn ở đằng sau nàng ta, tiếng bước chân khô khốc vọng lại, xa dần.

Có vẻ như có mùi của axit đậm đặc nồng độ maximum ở đây.



Tôi đang lâm vào một hoàn cảnh hết sức buồn cười, đại khái là như này: bạn
đang ôm một em nào đó có nguy cơ nhảy lầu vì bạn mà lại bị con bồ nhìn
thấy, chuyện sẽ chẳng sao nếu bạn không nói dối rằng bạn đang đi với
đám bạn, sau đó con bồ của bạn nổi cơn điên, máu dồn lên não hoặc hiểu nhầm gì đó nên phắn mất tiêu, để lại hiện trường cho một kẻ ngoài cuộc
tỉnh táo như con cáo, hết.

Và bây giờ thì con cáo đang nhìn tôi cười nham nhở, trên tay vẫn cầm cái
điện thoại của Madi như kiểu show hàng, cất giọng đàn chị chua len lét
như đi đánh ghen (là tôi thấy thế):

-Còn không mau đuổi theo cậu ấy?

Ô ô ô, lạ à nha, cưng sốc anh hơi nhiều rồi nha! Cái em Hiếu này bị hoang tưởng cấp độ maximum rồi. Nó tưởng nó là ai, bà già tôi chắc? Xin lỗi
nhá, anh đây ứ có rảnh mà đi làm mấy trò dở người. Đuổi theo làm cái gì chứ? À, giải thích phải không? Có gì để giải thích, nhảm! Madi không
phải loại người không biết suy nghĩ, nó sẽ tự hiểu thôi, mà nó không
hiểu thì tôi sẽ cho nó hiểu sau, okay?

-Bạn tốt, hình như chúng ta quên gì đó nhỉ? -Tôi nhìn nàng Hiếu, gãi cằm hỏi ngọt ngào.

Cơ bản là có một chuyện vui mà lâu nay không ai thông não cho ẻm nhớ.

Cái tâm hồn đen tối đang vắt ngược trên nóc nhà của ẻm Hiếu chợt như bừng tỉnh, mắt ẻm sáng lên và cái miệng toe toét cười:

-Hà hà...không. ..không quên gì đâu!

Èo, thay đổi thái độ nhanh thế, vừa mới nguy hiểm đó mà, dở qúa! Tôi đẩy
Quạ sang một bên, tiến lại chỗ nàng Hiếu. Tóc ẻm dài ra nhanh qúa!

-Giờ muốn cắt hay tự cạo?

Mắt nó tối sầm lại như trời sắp mưa, hẳn là chưa quên cái vụ cá cược, nhưng nó vẫn chưa chịu thua, khoanh tay cười đểu giả:

- Chưa tới lúc đâu, cậu nghĩ chuyện của cậu và Madi sẽ ổn sao? Nhất là khi...

Nàng Hiếu ngừng nói, đánh mắt sang chỗ Quạ Đen. Com Quạ lúc này và con Quạ hồi nãy dường như là một trời một vực, mắt ráo hoảnh, mặt tươi tỉnh
đến lạ. Nó chạy lại chỗ cầu thang Madi vừa bỏ đi, quay lại nhìn tôi
cười sung sướng như trúng số:

-Anh yêu, nghĩ xem chị ấy bỏ đi là vì sao? Vì không tin anh đó mà!

Thằng Nodi vừa gọi, bảo tôi có trò này vui lắm. Thế là tôi vòng ra khu vực
tổ chức trò chơi, may mà đường ra đó nước chưa ngập đến mắt cá chân.
Chợt nhớ ra một chuyện, tôi quay sang hỏi em Quạ, nãy giờ vẫn đi bên
cạnh nói cái quái gì đó hình như liên quan tới Madi. Kệ nó, tôi không
quan tâm lắm.

-Em, anh nhờ tí được không?

-Dạ?-Nó hơi ngạc nhiên vì trước giờ tôi chưa từng nhờ vả nó cái gì, sốt sắng
đáp ngay- Tất nhiên là được, trăm việc cũng được!

Tôi dừng lại, tay bóp cằm, nhìn nó nghiêm túc:

-Em biết đường xyz chứ?

-Biết, nhà em ở đó mà. -Nó cười hì hì.

-Ồ,-tôi ra vẻ hài lòng, đoạn vỗ vai nó bảo tiếp-vậy thì tốt. Em đến đó, tìm
giúp anh cái nhà to to nằm bên tay phải, ngay đầu đường được không?

-Ơ...Đó là nhà em.-Nó ngơ ngác chả hiểu gì.

-Nhà em hay nhà ai cũng được, em đi vào đó tìm giúp anh một cái ghế dài, hoặc một cái giường càng tốt.

-Để làm gì vậy anh?-Một dấu chấm hỏi to đùng mắc trên trán nó.

-Em trèo lên đó...

-Hả?

-...rồi nằm xuống...

-...

-...nhắm mắt lại.

-Rồi sao nữa? -Trong mắt nó bắt đầu hiện lên sự nghi ngờ.

-rồi mơ thấy một vài thứ, tùy theo sức tưởng tượng. -Tôi nói tỉnh bơ, xong đi tiếp. Con bé này sắc sảo thế mà ngu kinh.

-Tức là...ngủ? -Nó đứng lại lẩm bẩm như con đao rồi như chợt ngộ ra, hét ầm lên-ANH ĐUỔI EM VỀ NHÀ NGỦ PHẢI KHÔNG? Chết tiệt!

Ồ, thông minh qúa, đáng tiếc là não hơi chậm. Không sao, đi bảo hành vài lần chắc là okay.

--------

Vì trời mưa nên nơi diễn ra những cuộc thi của hội trại đáng lẽ là giữa
sân trường lỡn mợn nay được thay thế bằng cái Nhà chơi chật hẹp. Nói là
"chật hẹp" chỉ để so sánh với cái sân rộng thênh thang ngoài kia chứ
thực ra chỗ này rộng gấp năm lần cái phòng học, được thiết kế như kiểu
một cái sân khấu nhưng không có ghế ngồi, xung quanh treo đầy bản tin
của các lớp. Nhà chơi- hôm nay đúng như tên gọi của nó, trở thành cái
"nhà" dùng để "chơi" với những trò hay ho, điển hình là trò "vật tay".

Lúc tôi và cái đuôi- khốn nạn, em Quạ vẫn đi theo tôi-ra đến Nhà chơi thì
thấy có vẻ như mọi người đã tập trung đông đủ. Trò này hút khách kinh,
bọn học sinh cả ba khối tụ tập lại hú hét, chém gió đủ kiểu, màu áo
lớp thì