XtGem Forum catalog
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326193

Bình chọn: 8.5.00/10/619 lượt.

ông biết giờ này Madi đang làm cái quái gì.
Tính nó kì lắm, không biết lo cho sức khỏe của mình tí nào cả. Giờ mà
nó bị ốm thật nó cũng không chịu ra phòng y tế đâu, với cả bạn nó ham
chơi ở đây, nó ngồi một mình kể cũng tội.

--------

"Cậu ốm à? Đang ở đâu thế?", tôi vừa đi lên phòng học của lớp 10 Anh vừa
post cái comment. Không biết nó có ở trong lớp không nữa.

Đi xa Nhà chơi thế này rồi mà tiếng hò hét của đám khán giả vẫn vang tới được. Kinh dị.

Không ngoài dự đoán, Madi đang ngồi một mình trên bàn giáo viên của lớp nó. Hình như nó đang nghịch cái máy tính của thầy cô. Chậc, thế này thì đau ốm thế quái nào được?

Tôi mở cửa đi vào (may mà nó chưa tự kỷ tới mức khóa cửa luôn) nhưng nó
không thèm nhìn, mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính như thể đó là
trò vui nhất trần đời, trên tay cầm cái điện thoại màu đen của ai đó.
Tôi phải gõ cái "cộc" lên bàn nó mới chịu ngó lên, xong lại tiếp tục
nghịch máy tính, hỏi tôi:

-Sang đây làm gì?

Xong rồi. Nó giận thật, nghe cái giọng lạnh lùng thế kia. Chả hiểu nó đang nghĩ cái khỉ gì trong đầu nữa.

Tôi bước tới, đưa tay lên sờ trán nó. Nóng hơn bình thường, kiểu này là bị cảm thật rồi, hèn gì đầu óc có vấn đề.

-Bị ốm rồi này, sao không nói với tớ?

-Cậu bận thế còn gì? -Nó gạt tay tôi đi, buông một câu đầy mỉa mai, mặt phụng phịu đến là trẻ con.

Chết tiệt! Con gái đúng là rắc rối mà.

-Giận đấy à?-Tôi làm ra vẻ biết lỗi, càng ngày càng thấy mình diễn hay-Thôi
mà, cậu biết rõ chuyện tớ với em Quạ, à không, Subi rồi mà. Tớ đâu có ý gì với nó đâu, chỉ tại lúc đó nó đang buồn nên...

-...nên cậu nói dối tớ hả? -Nó cắt ngang, mắt nhìn tôi kiểu phán xét. Sau này nó mà đi làm quan tòa chắc hợp lắm.

Này, anh đây không có quen xin lỗi người khác đâu nhé, vừa phải thôi, sao cứ phải xoắn nhau thế?

-Tớ đâu có muốn nói dối. -Tôi nghĩ một đường nói một nẻo, cơ bản là phải
làm hòa, nhìn nó vậy thôi chứ giận nhanh mà quên cũng nhanh-Chẳng qua
không muốn cậu suy nghĩ nhiều, thấy không, cậu ốm rồi đấy!

-Tớ ốm là do dầm mưa! -Nó cãi.

Thế tóm lại là muốn cái quái gì đây?

-Xin lỗi mà, lần sau tớ không nói dối cậu nữa. Cậu biết tớ chỉ thích mình
cậu thôi mà! -Tôi áp tay lên hai má nó, bắt nó nhìn mình, đoạn cúi
xuống nói ngọt.

Mẹ kiếp, anh đã hạ mình thế mà cưng còn không chịu thì đi chết đi!

-Thật không? -Lần này nó đã chịu nguôi ngoai, đôi mắt nâu long lanh lẩn tránh ánh nhìn của tôi, kiểu ngượng ngập như nó thường làm.

-Thật mà. -Tôi nói dối không chớp mắt, lại bị lương tâm cắn cho một cú nhưng không thấy đau.

Nghĩ lại thì Madi cũng dễ bị dụ thật đấy. Tội lỗi.

Sau một hồi cắn xé thời gian bằng cái trò xin lỗi, tôi cũng kéo được nó
xuống phòng y tế lấy thuốc. Madi đã vui vẻ trở lại, đòi ra Nhà chơi xem cái trò kia.

Khổ một nỗi, lúc bọn tôi quay lại chỗ đó thì chứng kiến một bãi chiến trường hỗn loạn.



Bị thời gian nuốt gọn là một điều đáng sợ. Đứng trước nỗi sợ đó, có kẻ
chấp nhận hủy hoại tất cả, chỉ để ai đó còn nhớ đến mình.

Trước mắt tôi lúc này, không còn là một cuộc thi nữa, mà là một cuộc chiến
điên khùng. Một lũ người đang lao vào nhau ăn miếng trả miếng, dùng cả vũ khí là dép, giày, bàn ghế... Âm thanh hỗn loạn của bạo lực vang lên át hẳn tiếng quát tháo của mấy ông thầy. Đám khán giả một nửa đứng xem
phấn khích, một nửa tìm chỗ trú, kêu toáng lên khi bị văng miểng. Ông
thầy Quang tức giận khi cái loa bị thằng nào đó cầm để choảng đối
phương.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy bọn này đánh nhau ngay trước mặt thầy cô. Thật là không còn phép tắc gì nữa.

-Chuyện gì thế này?-Madi bị shock, giọng lạc hẳn đi, mắt mở to nhìn cảnh tượng kinh hoàng (đối với nó) đang diễn ra .

-Lớn chuyện rồi đây. -Tôi nhìn ông thầy hai mái thân yêu chạy đi gọi thêm
người can ngăn mà buồn cười. Thằng nào ngu tới mức khởi xướng trò này
chứ?

Madi dợm bước, định bay vào can vì lũ bạn nó cũng đang tham gia trò này
nhưng tôi ngăn lại. Nó không hiểu thế nào là "lãnh sẹo" vì bị vạ lây sao nhỉ?

-Sẽ không sao đâu. -Tôi trấn an nó, đoạn nhảy lên cái bàn cạnh đó để ngồi
xem bộ phim 3D gay cấn bằng ánh mắt (cố tình) soi mói. Hình như cái bàn
này hồi nãy dùng để thi thố ấy.

-Trời ạ! Sao cậu có thể bình thản như thế? Làm cách nào ngăn họ lại đi! -Madi không giữ được bình tĩnh, nó nói mà như hét lên, mấy ngón tay bấu
chặt lấy cánh tay tôi, lay lay.

Cưng tưởng anh là thánh sao? Ngăn là ngăn thế quái nào được? Anh chỉ ước có
bình nước sôi ở đây để giội vào bọn này cho không khí nóng lên, chắc
vui lắm.

-Tớ đã nói là không sao mà. -Tôi cười nhìn bộ dạng lo lắng của nó. Đúng là
con gái, xem đánh nhau bao nhiêu lần rồi mà không có tí kiến thức. Này
nhé, bọn này choảng nhau cùng lắm là thành người thực vật thôi, không
chết được đâu mà lo.

Một thằng bị đạp lăn cù tới cái bàn tôi đang ngồi, nhắm mắt nhắm