
m chuyện thế???? – giọng một người đàn bà
khàng khàng vang lên từ nhà sau có phần khó chịu vì vị khách không mời
mà đến là Nó nhưng vừa nhìn thấy mặt Nó thì bà như đứng hình. Hắn có dịp nhìn kĩ bà. Một người đàn bà khoảng ngoài 50 (ơ mà Kyo hỗn dám gọi cả
họ lẫn tên người ta) nhìn thì giống Tàu hơn Việt, thêm cái giọng nói khi nãy cộng với cái tên lúc nãy Nó gọi thì 9 phần 10 Hắn chắc bà là Tàu
rồi. Bà ta có một dán người khá đô và săn chắc cho một người đã ngoài
50, nhưng cái mà làm Hắn chú ý là cái vết sẹo kéo dài từ trán tới nữa
mặt trái của bà ta và cái dán đi khập khễnh của bà.
- Coi bộ bà vẫn sống tốt chứ nhỉ??? – Nó nhếch miệng tạo thành nụ cười quen thuộc tưởng chừng đã bị lãng quên.
- Minh…Châu??? Con không phải đang ở Nhật Sao???? – Bà nhìn Nó như muốn lòi luôn cặp mắt.
- Nhờ phúc của bà tôi đã về đây hơn 1 tháng rồi – Nó vẫn giữ nụ cười
đó trên môi, Hắn thì không còn gì để nói luôn thật sự quá shock. Đâu
phải mới ngày đầu tiên biết Nó, Nó nổi tiếng từ nhỏ với một cung cách
đối xử với người trên là luôn luôn cung kính và tôn trọng thế mà giờ đây đứng trước Hắn Nó như một người xa lạ, không giống Nó của ngày thường
chút nào.
- Thế à???? Vậy thì ngọn gió nào lại đưa con tới đây kiếm cái lão bà
bà này thế??? – không những khôngdedr tâm mà hình như bà còn rất vui vì
cái cách ăn nói của Nó nữa. – Ngồi đi ngồi đi – bà niềm nở mời Nó ngồi,
hình như tới lúc này bà mới để ý là có sự hiện diện của cậu trẻ đứng
cạnh Nó. – Còn cậu đây là??? – bà nhìn Nó hỏi.
- Không cần biết – Nó thảy một câu Nó tự nhiên thả người xuống cái ghế gần nhất. – Ngồi đi – Nó nói với Hắn, không
nói gì chỉ gật đầu chào người đàn bà tên Nhã Ngọc rồi thả người xuống cái ghế cạnh Nó.
- Vậy bây giờ có thể cho ta biết được lí do nào khiến Minh Châu cô
nương hạ giá tới đây chưa?? – bà Ngọc hỏi, giọng cười đùa, theo Hắn nghĩ thì bà đang rất vui vì sự hiện diện của Nó thì phải.
- Lão ta đã ra tay – từng lời của Nó nói ra thật nhẹ nhàng nhưng bà Ngọc nghe như có tiếng sét đánh ngang tai mình.
“XOÃNG!!!!” Tiếng chiếc tách trên tay bà được rơi tự do và tiếp đất thật tự nhiên, người đàn bà như chết lặng.
- Con…con mớ….mới nói gì?? – như không tin vào tai mình bà đờ người hỏi lại Nó.
- Tối hôm qua, thiệt hại đã hơn 100 nhân mạng. Chắc có lẽ bà cũng đã
nghe bảng tin sáng nay rồi chứ??? – Nó nói chuyện không đầu không đuôi
làm Hắn nghe chẵng hiểu mô tê gì hết.
- Ông….ông ta thật không có tính người mà – bà bức xúc nói, giọng run run.
- Đâu phải mới lần đầu tiên đâu mà bà phải bức xúc như thế, cha mẹ
của anh Minh cũng bị ông ta giết hại rồi, bao nhiêu người khác nữa đâu
phải bà không biết – Nó nói giọng đều đều không chút cảm xúc.
- Kyo, mi đang nói gì vậy??? – Hắn không thể hiểu được Nó đang muốn nói gì nữa, tại sao lại là ba mẹ của anh Minh???
- Ta đã nói mi im lặng mà, không thì cứ ra xe mà ngồi – quay qua thảy
cho Hắn một ánh nhìn không vừa ý rồi Nó lại quay sang xem sắc mặt của bà Ngọc, nhếch miệng cười nụ cười đau đớn.
- Vậy con đến đây gặp ta để làm gì??? – bà Ngọc đau khổ nhìn đứa con
gái trước mặt hỏi, bà đã hy vọng, hy vọng rất nhiều Nó tới gặp bà và Nó
đã tới, nhưng lại không phải thăm bà mà là có chuyện, thật sự bà đã sai
rồi.
- Ba năm trước bà đã hứa sẽ làm cho tôi một việc và bây giờ là lúc để bà thực hiện điều đó – vẫn giữ cái giọng lạnh tah đó Nó nhìn thẳng mặt
bà nói.
- Minh Châu muốn ta đi gặp ông ta??? – bà nhìn Nó trân trân hỏi, giọng run run.
- Có lẽ đã đến lúc chúng ta kết thúc tất cả rồi – bỏ hai tay vào túi quầm Nó ngã người ra ghế nhìn trần nhà nói.
- Thôi được, nếu như Minh Châu đã muốn như vậy thì cứ quyết định theo ý Minh Châu đi – tuy không bằng lòng cho lắm nhưng bà vẫn tôn trọng ý
kiến của Nó mà gật đầu.
- Bà có 10′ để chuẩn bị, bà sẽ đi theo tôi đến gặp một người – Nó đột ngột ngồi thẳng dậy nói với bà Ngọc như ra lệnh.
- Đủ rồi đó Kyo, mi đâu thể nào ăn nói với người lớn tuổi hơn mình
như thế chứ – Hắn nãy giờ ngồi nghe đã không thể nào nhịn được nữa, Hắn
nói như hét vào mặt Nó.
- Ta đâu có kêu mi ngồi đây nghe, nếu không thích mi có thể ra ngoài, bỏ về cũng được, không cần mi dạy đời ta – Nó nói với Hắn, giọng bất
cần đời rồi lại ngã người ra ghế, – Còn không đi chuẩn bị đi??? – Nó
trợn mắt nhìn bà Ngọc.
- Cậu trẻ cứ đưa Minh Châu về đi tôi sẽ tới chỗ của các người vào tối nay – bà Ngọc không quá ngạc nhiên trước thái độ của Nó đối với Hắn mà
quay sang nói với Hắn.
- Bà còn 9’15 sec, nhanh lên. Ông ta có thể ra tay bất cứ lúc nào, và tôi sẽ không cho bà được chết một cách nhẹ nhàng đâu, chúng ta còn rất
nhiều chuyện phải làm – Nó nhìn đồng hồ rồi nói với bà.
- Thôi được rồi, vậy thì chờ tôi một chút – bà Ngọc nói rồi đứng dậy
bỏ vào trong, khi bà vừa bỏ vào trong thì Nó liền đứng đậy nhanh như cắt phóng ra ngoài, cuối người xuống rút ra trog người 3 cái phi tiêu và
cũng nhanh như lúc ng