
ì nói rõ đi chứ! –
Hắn tức tối gầm gừ trong máy với Q.Anh. (cái nì đụng chạm nha Ken kia
>”<)
- Xin lỗi, ý em là anh Hải hiện giờ đang ở Úc, không nghĩ sẽ về kịp – Q.Anh không dám chọc tức thêm Hắn nên nói nhanh.
- Anh không cần biết, nói hắn ta trước 12 giờ trưa mai mà chưa có mặt thì đừng bao giờ bước chân về Việt Nam nữa – Hắn dứt khoát rồi ấn nút
không kịp cho Q.Anh có thể nói thêm câu nào.
- Anh định làm gì??? – Kyo nhìn Hắn thắc mắc.
- Dám dụng vào bạn anh, anh cho bọn chúng trả giá – Hắn lạnh lùng trả lời.
- Bằng cách nào??? – Nó xà vào lòng Hắn nghịch cái nút áo của Hắn.
- Em không cần bận tâm, bây giờ mình đi thăm Tim với Jay – Hắn nói
rồi đỡ nó cùng đứng dậy, khoát áo khoát vào cho Nó rồi với tay lấy chìa
khoá xe.
- Uhm – Nó gật đầu rồi mặc Hắn nắm tay mình kéo đi, thời gian gần đây Nó đã không còn là chị 2 Kyo nữa, mà chỉ như 1 cô gái đang yêu, thật
dịu dàng và nhu nhượt đắm mình trong hạnh phúc, cho nên bây giờ nó rất
sợ, Nó sợ Hắn biết được sự thật, Nó sợ Hắn sẽ bỏ rơi Nó. Nắm chặc bàn
tay to lớn ấm áp của Hắn, Nó tham lam cố gắng cảm nhận cái hơi ấm này,
nó hiểu rất rõ sẽ không lâu nữa, bàn tay này, chính bàn tay to lớn này
sẽ … bỏ rơi Nó.
- Tim với Jay sao rồi?? – Nó và Hắn là 2 người đến sau cùng, lúc này thì THUNDER đã có đủ, 3 thằng nhóc cùng Rika, Joe, Jes, Jay và Liz đang
ngồi ngoài phòng chờ, đèn cấp cứu vẫn còn cháy sáng, ánh đèn thật làm
người ta ghét mà.
- Vẫn còn đang cấp cứu, mất máu quá nhiều – anh Phong mệt mỏi lắc
đầu, cả tháng nay đủ chuyện lớn nhỏ, cả đám THUNDER cũng như tất cả đều
không thể nào trở tay, anh vừa cùng đám người của THUNDER đi gặp ông
Atsushi để bàn việc, vừa đặt chân xuống khỏi máy bay thì có điện thoại
của Ren nói là Hades lại kiếm chuyện và Tim với Jay phải nhập viện làm
cả đám không kịp về nhà đã phải vào đây.
- Thằng Tim mà có chuyện gì em không tha cho ông ta! – Hắn đấm tay
mình vào tường mà nghiến răng gằn từng tiếng. với Hắn thì Tim, Jay với
Joe như là anh em một nhà, hôm nay Tim với Jay cũng vì Hắn mà có chuyện, tất cả lỗi cũng là ở Hắn.
- Thôi nào, đó cũng đâu phải lỗi của mày – Jay bước tới đặt tay mình
lên vai Hắn, cậu với Tim là tự nguyện đi mà, chứ đâu có ai ép buộc, chỉ
là muốn Nó vớI Hắn có 1 chút thời gian riêng cho cả 2 mà thôi.
- Mày không sao chứ??? – Hắn nhìn Jay, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cánh tay bị băng bột mà thôi.
- Không sao – Jay cười nhẹ lắc đầu.
- Tụi mày tại sao lại không nói với tao?!? – Hắn tức giận chất vấn.
- Chỉ là lâu lâu muốn làm anh hùng thôi – Jay cười khổ.
- Tao sẽ xử tụi mày 1 vố đẹp – Hắn lườm Jay, cùng lúc đèn của phòng
cấp cứu cuối cùng cũng chịu tắt, 2 3 vị bác sĩ cùng vài y tá bước ra,
choáng luôn với đám người của Hắn.
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?? – Liz vừa thấy vị bác sĩ đầu tiên bước ra thì chạy ngay lại lo lắng hỏi.
- Đã không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi
tỉnh dưỡng thì chỉ cần 1 tuần sau là có thể xuất viện, hiện thời bệnh
nhân cũng đã tỉnh, nhưng còn rất yếu, đừng nên làm phiền – vị bác sĩ già thở phào nhẹ nhõm, hơn 1 tiếng đồng hồ đấu tranh với tử thần để kéo lại mạn sống cho cậu học trò cưng thật không dễ, may là cậu vẫn còn có ý
muốn tỉnh lại, nếu không cũng khó lòng.
- Cám ơn bác sĩ – cả đám nghe được Tim đã tỉnh thì cùng đồng thanh.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi – nói rồi các ông liền xải chân
bước đi, đứng gần nhiều người nổi tiếng như thế này thật không thích thú chút nào cả, sao mà thấy sát khí nó cứ bay vòng vòng thật đáng sợ.
~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~
- Thôi Tim nó không sao rồi, hãy cho Liz có chút thời gian với Tim đi – sau khi mấy vị bác sĩ rời đi thì Phong quay sang nói với bọn kia, –
Các người ở lại đây bảo vệ an toàn cho 2 người họ – quay sang nói với
vài tên bảo vệ đen ngòm (quần áo đều đen) phía sau và mấy người anh em
của mình rồi quay lại, – còn bây giờ thì chúng ta về thôi, mai lại tới,
chứ bây giờ ở đây cũng không thể làm gì được, ai cũng đã rất mệt rồi –
Anh Phong nói rồi khoát vai Minh cùng Kyo rời đi trước, thật sự thì anh
đang rất mệt. Mấy ngày này đúng à đủ chuyện trên trời dưới đất làm cả
bọn không thể trở tay kiệp, và anh cũng không biết là chừng nào thì mọi
chuyện mới qua hết được.
- Vậy bọn này về trước nha Liz, tối nay Kyo lại tới – Kyo bị Phong kẹp cổ vẫn cố quay lại nói.
- Uhm, cám ơn mọi người đã quan tâm – Liz gật đầu, thở phào nhẹ nhõm,
chỉ cần Tim không sao là được rồi, bây giờ cô chỉ còn có mỗi Tim là
người thân duy nhất mà thôi.
- Không cần khách sáo thế đâu em gái, chúng ta cũng như là người một nhà rồi mà – Zenny đặt tay lên vai Liz cười hiền.
- Dạ, thôi mọi người về nghỉ ngơi đi, em một mình ở lại đây cũng được rồi – Liz gật đầu nói thêm.
- Ok, thôi giải tán – Mike phán 1 cậu rồi thì cả đám cùng nhau về để một mình Liz ở lại.
- Cậu ấy chắc không sao đâu, em