
a rồng đến nhà tôm thế này'> – ông Atsushi cũng bắt tay ông Thành nói.
[Ông lại quá lời rồi'> – Ông Thành cười đáp lại. [Chúc mừng ông có
được 2 đứa con nhé'> Ông Thành nói thêm. (thôi ta tua qua khúc chào hỏi
này nhá, sau khi chào hỏi và chắc là khách khứa đã tời đủ thì ông
Atsushi tuyên bố lí do vàk hai tiệc rồi giới thiệu 2 đứa nhóc con nuôi
của ông)
Sau lời giới thiệu của ông Atsushi thì người ta thấy 2 đứa nhóc 1
trai một gái được đưa ra đứng với ông. Thằng nhóc khoảng 13 14 tuổi thì
mang một bộ comple trắng, áo sơmi trong màu đen và cavat trắng, mặt
thanh tú sáng xủa làm cho ai đó mới nhìn thấy đã điêu đứng. Còn con nhóc khoảng 3-4 tuổi thì mang một bộ yukata màu đen có vài cái hoa màu đỏ
trông rất lém lỉnh dễ thương, nhìn 2 anh em rất thông minh và có một nét gì đó rất … lạnh lùng, vâng rất lạnh lùng và xa cách mặc dù cả 2 vẫn
cười vui vẻ.
- Tới làm quen với bạn đi – bà Loan nói với con trai mình. Phong cùng thằng nhóc lúc nãy được ông Thành bế trên tay không ai khác là Hắn tới
làm quen với 2 anh em nhà kia, hình như tên Calvin với Kyouko thì phải
(đúng rồi chứ còn hình như gì nữa) và con nhóc và cả cậu nhóc kia đều
rất mến Phong cho nên cả 3 rất thân, còn Hắn thì lúc đó rất nhút nhát
cho nên lúc nào cũng nấp sau lưng anh mình thôi.
Từ đó Phong hầu như là ở lại nhà của ông Atsushi luôn (à qên nói là
ông Phong nhà mình là đệ tử của ông Atsushi đấy nhớ) vì ba mẹ Phong phải về lại Việt Nam và đương nhiên là đưa Hắn theo rồi, lâu lâu lại đưa Hắn sang chơi với anh mình. Phong thì cứ gọi là vui hết biết khi được ở gần Minh, đến năm Minh ra trường cấp 3 thì Phong cũng vừa học xong đại học
với bằng tiến sĩ lúc mới 16 tuổi. Chờ Minh lên đại học, định chờ đến lúc Minh 18 tuổi thì Phong sẽ nói thật với Minh nhưng không ngờ lúc Minh
vào đại học thì Thiên Ân xuất hiện và mọi thứ như sụp đổ với Phong, anh
đã rời Nhật sang Anh du học thêm 2 năm, 18 tuổi anh đã bắt đầu sư nhgiệp của mình tại Anh rồi thì cứ thế phát triển mạnh dần chỉ để cố quên đi
Minh không thuộc về anh. Nhưng khi biết tin TÂ qua đời thì anh lại về
sống bên cạnh Minh, hay nói đúng hơn là Minh sang Anh sống với anh luôn
mà bỏ nhóc Kyo ở lại, rồi thì chuyện gì đến cũng đến như thế đấy.
END FLASH BACK.
Tiếng pháo tay vang dội trong cái quán bar thu nhỏ này, mọi người cứ
phải là ngạc nhiên hết mức, vừa bỡ ngỡ nhưng cũng rất ủng hộ anh. Gì chứ hai người này đi chung với nhau thì có là người mẫu chân dài tới nách
hay tài tử điện ảnh cũng không sánh bằng 2 người, tất cả dù rất thất
vọng nhưng cũng không thể nào phủ nhận một điều là cả hai rất rất rất
rất đẹp ^^~.
- Minh, nhận lời Phong nha, coi như Minh cho Phong cũng như Minh 1 cơ hội đi, dù sao thì chuyện đó cũng đã qua khá lâu rồi mà, làm ơn đi Minh – Phong bây giờ đã đứng trước mặt Minh, nói như van xin.
- Cái,….cái này hơi….nhưng tại sao lại là Minh??? – Minh thât sự quá ngạc nhiên để có thể trả lời Phong.
- Vì ở Minh có cái gì đó làm cho Phong muốn bảo vệ, mặc dù về phần
nào thì chúng ta cũng bằng nhau nếu không muốn nói là Minh có phần trội
hơn Phong nữa, nhất là ánh mắt của Minh luôn luôn quá cô đơn ngay cả lúc Minh cười – Phong trả lời.
- Sao…sao Phong lại…lại…. – Minh không thể nói thành lời luôn.
- Cái đó Minh không cần biết đâu, hãy nhận lời Phong đi nhé – Phong lại nói.
- Nhưng mà. … – Minh ngập ngừng.
- Nhận lời làm người yêu Phong đi Phong nói cho nghe – Phong tinh nghịch nháy mắt với Minh.
- Có có thể cho Minh thời gian để suy nghĩ…suy nghĩ không??? – Minh thật sự đang rất rối.
- NHẬN LỜI ĐI, NHẬN LỜI ĐI!!!!! – Mọi người đang đứng nhìn hét lên.
- Đúng rồi đó anh bạn à, ở đây cả nam lẫn nữ đều mong được tên này để mắt tới, nhưng lúc nào có ai hỏi thì cậu ấy cũng nói là đã có người yêu rồi và nhất quyết từ chối người kia cho dù người kia có đẹp đến nghiên
thành đổ nước luôn đấy, cũng gần 10 năm rồi thì phải đấy – anh Phương,
người thanh niên lúc nãy lại lên tiếng.
- Thật… thật vậy sao???? – Minh cứ tưởng là Phong chỉ đùa thôi chứ đâu có ngờ.
- Uhm – Phong gật đầu, cười hiền với Minh.
- Nhận lời đi Minh ơi!!!! – mọi người lại hò hét tiếp tục.
- Làm người yêu của Phong ná – Phong nói, giọng đầy hy vọng.
- Nhưng…. – Minh vẫn còn ngần ngừ.
- Còn nhưng nhị gì nữa, gật đầu đi chứ – anh Phương lại cười chọc.
- Thôi nếu Minh không thích cũng không sao, Phong hiểu được mà, đâu
ai có thể chấp nhận được việc như thế này chứ – Phong nói, giọng buôn
xui. – Thôi Phong rất cám ơn mọi người nhé, giờ Phong phải về rồi, rãnh
Phong lại tới nữa nhé – Phong quay sang nói với mọi người rồi quay ngược lại kéo Minh đi.
- Khoang…khoang đã – Minh kéo Phong lại và thât bất ngờ khi Phong vừa quay người lại thì chưa kịp chuẩn bị thì Minh đã nhón người lên đặt lên môi Phong một nụ hôn khá là bạo dạng làm tất cả như ngừng thở, thời
gian như ngừng trôi luôn. Sau vài giây bất ngờ thì Phong cũng choàng tay qua eo Mi