
đớn giờ không còn nữa. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì mình không có gì nhưng ít ra tôi còn một người mẹ thương yêu tôi, như thế là quá đủ.
Sáng hôm sau tôi đến lớp với
khuôn mặt vẫn còn thâm tím nhưng đã bớt hơn hôm qua rất nhiều. Vừa bước
vào lớp, Anh Thư đã hốt hoảng hỏi tôi:
-Gì thế này?
-À, không - Tôi phân bua – Chỉ tại….
-Tại gì? Tụi nó lại làm gì mày phải không?
-Không, không, tại…tại….tại….mẹ đánh tao
Tôi lắp bắp nói không thành tiếng. Thiệt tình, nói chuyện với nhỏ Anh Thư hoài thế nào tôi bị cắt lưỡi vì nói dốc quá T_T
-Gì? Tao thấy bác hiền khô à, vậy mà cũng mạnh tay đánh mày hả? – Anh Thư hỏi tôi một cách hoài nghi.
-Trời, thì ba mẹ đánh con để dạy dỗ là chuyện thường mà – Tôi cười hề hề cố che giấu những gì xảy ra ngày hôm qua.
-Vậy à! Được rồi, tạm tin mày. Mà nè, hôm nay có tiết sinh hoạt lớp, tao sẽ
triển khai kế hoạch văn nghệ của lớp. Đảm bảo đợt này, đứa nào múa sẽ
sướng mê tơi!
-Gì????? Làm gì mà sướng mê tơi? – Tôi ngạc nhiên
-Thì lát mày sẽ biết, hà hà
[c'> Giọng cười “bán nước mắm” của Anh Thư khiến tôi không nhịn được mà cười phá
lên. Mà thôi, dù có chuyện động trời động đất sắp xảy ra đi chăng nữa
thì tôi cũng chẳng quan tâm, điều mà tôi quan tâm là cuốn vở Địa đang
nằm chiễm trệ trên bàn mình, cũng đồng nghĩa rằng tiết đầu tiên sẽ là
tiết Địa. Ôi dào! Thầy hiệu trưởng chẳng hiểu học trò gì hết, ngay tiết
đầu tiên của ngày lại sắp ngay tiết Địa, có nghĩa là thầy gián tiếp làm
cho học sinh “say sưa trong lớp học” rồi còn gì! Phen này tôi có không
muốn gục xuống bàn cũng không được rồi. Haizzzzz Đúng là lực bất tòng
tâm mà!
Những phút đầu của tiết Địa trôi qua thật là êm ả, không có
đứa nào bị ghi vào sổ đầu bài. Chắc có lẽ hôm nay là ngày cuối tuần nên
tụi nó không muốn trong tiết Địa cuối này lại phải xui xẻo lên sổ đầu
bài. Tôi cũng thế, cố nhướn đôi mắt một mí của mình lên để xem những
dòng chữ chi chít trên bảng T_T. Thấy tôi ngáp dài ngáp ngắn, Anh Thư
viết sang cho tôi 1 tờ giấy:
-Tao sẽ đồng ý làm bạn gái Thanh Phong, được không… pà thím?
Nhìn tờ giấy mà Anh Thư chuyền qua, lại trợn mắt nhìn lên nhỏ bạn “yêu quái” của mình. Sao nó lại hỏi ý kiến tôi làm gì nhỉ???
-WHAT????
Một chữ to đùng trên tờ giấy được chuyền qua cho Anh Thư, nó nhăn mặt rồi cắm cúi ghi:
-Má ơi, con hết giấy rồi, làm ơn tiết kiệm giùm cái! Thì mày nói đi, được
không? Nếu không, con Huyền Trân cướp mất của tao rồi sao????
Kèm theo là cái mặt cười…nham nhở không chê vào đâu được…
Nhét vội tờ giấy vào cặp khi tôi có một cảm giác…rùng rợn! Linh tính bảo với tôi rằng thầy sắp xuống đến nơi. Thầy rảo bước quanh lớp học rồi lại
lên bàn giáo viên ngồi. Giời ạ, chỉ như thế thôi mà mồ hôi hột của tôi
chảy ra đầm đìa. Tôi thầm lẩm bảo trong đầu rằng ổng vừa mới ăn sáng
xong hay gì mà dư calo thế không biết? ^.^ Nếu dư thì cho tôi một ít đi, tôi đang rất rất rất thiếu năng lượng đây này.
Tiết Địa vừa dứt,
tụi bạn trong lớp la lên như vừa thoát khỏi một cơn bão (điển hình là
cơn bão số 8 gần đây nhất). Tôi cũng được dịp thở phào nhẹ nhõm. Cũng
may tôi kiềm chế được bản thân nên không để cho mắt mình được dịp thả
xuống.
Đầu óc tôi chợt linh hoạt lên khi thấy có điều gì đó không ổn nơi góc lớp. Theo một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt người xuống
nhìn. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một đám con gái trong lớp ỏng à
ỏng ẹo với Thanh Nam, à không, không phải, đúng là nhầm lẫn tai hại mà,
là Thanh Phong chứ không phải Thanh Nam. Bởi vì Thanh Nam đang loay hoay với đống bài tập trên bàn (tiết Địa thì làm gì có bài tập nhỉ?). Xem
ra, bài tập với cậu ấy còn quan trong hơn cả con gái. Sau này ai làm bạn gái cậu ấy chắc chịu đựng không nổi đâu nhỉ? (nhưng tôi cũng muốn biết
cái cảm giác “không chịu đựng nổi” là như thế nào? T_T)
Anh Thư cũng nhìn thấy cảnh đó, nó nổi giận hầm hầm, mặt đỏ bừng nhưng không làm gì
được. Trong đám con gái đó có cả Huyền Trân nữa (điều này thì tất
nhiên). Thanh Phong tươi cười với lũ con gái, tôi chỉ nghe loáng thoáng
được vài tiếng: “Được rồi, bao nhiêu anh cũng chiều hết, tụi em yên tâm
đi” Ặc ặc, con người như thế mà Anh Thư để ý được cũng hay à. Đúng là ở
trong chăn mới biết chăn có rận, học chung lớp mới biết con người của
Thanh Phong là như thế nào. Trước kia Anh Thư cứ ngỡ Thanh Phong là
thiên sứ trên trời (ặc) không với tới được nên khi Thanh Phong dùng 99
nhánh hồng để tỏ tình với nó thì nó lâng lâng như người trên mây. Đang
định đồng ý lời tỏ tình đó thì nó lại chứng kiến được cảnh này. Thử hỏi
ai mà chịu để yên cho được. Nhưng Anh Thư không hành động gì hết, nó cứ
nắm chặt cây viết trong tay khiến lòng bàn tay nó im đậm những đường hằn do ngón tay nó bấu chặt vào. Hình như….hình như…tôi thấy nó khóc…
-Mày chịu để yên à?
Tôi khẽ lay lay nó, không biết nó gì hơn ngoài câu nói đó. Bình thường tôi
không thích làm lớn bất cứ chuyện gì hết, nhưng không