Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

yên đấy!

Thế đấy, thế là cuộc hành trình vẽ hươu vẽ vượn lên mặt tôi của Anh Thư tỉ
tỉ cuối cùng cũng xong, một cái gì đó đen đen mà nó gọi là “mi giả” đang ngự trị trên đôi mắt tôi khiến tôi cứ ‘khóc” liên tục @_@. Lại thêm 1
mớ son phấn trên mặt nữa chứ, khiến cả người tôi nặng nề hẳn đi, đi đứng cũng thấy khó khăn… nhưng thôi, vì đại nghĩa diệt thân, vì đại nghĩa
diệt thân…

-Hả? Tao phải mặc cái này á?

-Vậy chứ múa bài Trống Cơm mày không mặc cái này thì mặc cái gì?

-Nhưng mà…nhưng mà…

Hiz hiz, nhưng mà, đây là áo tứ thân mà. Làm sao tôi có thể mặc được đây?
Tại sao chứ? Tại sao múa bài Trống Cơm nhất định phải mặc đồ này?

Không để tôi nói thêm gì nữa, Anh Thư đẩy tôi ngay vào phòng thay đồ, rồi
khóa chặt cửa ngoài. Cái này có thể gọi là cưỡng chế không nhỉ?

Trương Nguyễn Anh Thư!!!!!! Khi nào bà đây ra ngoài mày sẽ chết với bà. Grrrrrrrrrrr.

5 phút sau…

- Đâu rồi Hà Vy, mày rồi chưa?

- ……………

- Sao vậy, mày đâu rồi????

- …………..

- Nói gì coi, đừng để tao sợ nghe trời.

- Tao… tao…

- Mày thế nào?

Tôi biết nói làm sao khi mà, khi mà, tôi diện đồ này…xấu cực kì.

Nhưng không để tôi nói gì nữa, nó xông thẳng vào. Khi thấy tôi với chiếc áo tứ thân, nó phải mất 5 giây để lấy lại bình tĩnh.

-Tao không múa nữa đâu.

-Mày khùng hả? Sao lại không múa?

-Tao…tao diện đồ này xấu quá… tao..không muốn làm trò hề cho tụi nó…

-Mày khùng quá, mày mặc đồ này rất đẹp, tao phải mất hết 5 giây để xác định
đây có phải là mày không đó – Anh Thư cố nhẫn nại khuyên nhủ tôi mặc dù
tôi biết nó đang dối lòng.

-……

-Nghe tao đi, hôm nay mày đẹp lắm. Đi đi, tới giờ diễn rồi.

Rồi Anh Thư kéo tay tôi lôi ra phía sau sân khấu cùng với sự có mặt của
Thanh Nam, Thanh Phong và cả một đội múa, họ đang nhìn tôi với ánh mắt,
phải gọi là gì đây? Sát khí, mặc dù có phần hơi quá nhưng cũng tương tự
như vậy đấy. Tôi chợt nhận thấy ánh mắt Thanh Phong và cả Thanh Nam nhìn tôi không chớp, rồi cậu ấy khẽ quay mặt đi. Làm gì đây? Có muốn chê thì để hết ngày hôm nay hả chê, cho tôi một ngày yên tĩnh được không?

Không ai nói với ai lời nào nhưng tôi thâm biết được, mấy đứa trong đội múa
đang trao nhau những ánh mắt đầy khó chịu (theo tôi nghĩ là vậy), nhưng
vì tôi là người thế chân cho Huyền Trân nên không ai dám lên tiếng. Chỉ
dám nhìn tôi rồi nén tiếng thở dài. Chắc tụi nó đang nghĩ rằng, tiết mục này nhất định sẽ rớt.

20-11 ĐÁNG NHỚ (2)

(Sự thế thân hoàn hảo và…….)

Tôi chỉ biết đứng nép sau lưng Anh Thư để tránh những ánh mắt đầy khó chịu
đó cho đến khi thầy đọc đến tiết mục của lớp tôi, tôi mới giật mình mà
hốt hoảng. Sao lúc này tôi lại cảm thấy rất rất khó chịu thế này? Tim
tôi đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài vậy. Có ai nói cho tôi biết
tiết mục này không diễn nữa thì tôi sẽ đãi người đó 1 bữa ăn thật thịnh
soạn.

Tiếng nhạc vang lên, Anh Thư đẩy tôi ra sân khấu khi nó thấy tôi cứ đứng khư khư sau lưng nó:

-Cố lên, có tao múa bên cạnh mày mà.

-Nhưng mà….tao run…..

-Đi!

Nói rồi Anh Thư nắm tay tôi kéo ra sân khấu, cái nắm tay ấy khiến tôi bớt run phần nào.

Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, Anh Thư bỏ tay tôi ra và đi về phía
Thanh Phong, tôi cảm thấy mình như bơ vơ lạc lõng. Làm sao đây, chân tôi cứ như không muốn đứng nữa, nó đang muốn chạy xuống cánh gà đây này.

Thanh Nam đứng trước mặt tôi. Cảm giác lúc này lại càng hồi hộp hơn ban nãy.
Sao lại thế chứ, sao ban nãy không có cảm giác này, mà bây giờ, lại
thế?

Thanh Nam đưa tay ra nắm lấy tay tôi như trong kịch bản múa của Anh Thư, tay tôi bỗng dưng run lên, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Bỗng dưng
cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi, một nụ cười không phải là lạnh lùng hay
khinh bỉ, mà tôi cảm nhận được, nụ cười ấy, chứa đựng một ít thiện cảm.
Tôi không tự chủ được tim mình nữa, nó cứ đập liên hồi. Thanh Nam lại
cười với tôi, nói khẽ:

-Bình tĩnh chút đi, không có gì đâu.

Tôi
cúi gầm mặt để không phải nhìn nụ cười ấy nữa nhưng tôi không thể che
giấu được mặt của mình đang đỏ bừng lên trông thấy. Bởi vì ánh đèn chiếu sáng khiến ở dưới không nhìn rõ, nhưng Thanh Nam đứng đối diện tôi thì
chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy cái cảnh hay ho đó. Cậu ấy sẽ suy nghĩ gì
đây nhỉ? Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, tôi không biết phải đối mặt với
ánh mắt ấy như thế nào đây nữa.

Được nửa bài hát, tôi và Anh Thư bắt đầu đổi cặp. Thanh Phong đến gần bên tôi với một gương mặt không còn gì có thể tệ hơn. Này, bà đây không làm gì cậu hết mà sao cậu làm cái mặt
như đưa đám vậy hả? Tươi tỉnh lên chút coi.

Dường như Thanh Phong
không hiểu những gì tôi đang nói bằng ánh mắt của mình. Cậu ấy càng lúc
càng khó chịu với tôi. Hình như cậu ấy không có thiện chí muốn hợp tác
thì phải? Nếu như vậy chẳng lẽ sự hi sinh của tôi trở thành công toi
sao? Kh


Polaroid