Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323903

Bình chọn: 7.5.00/10/390 lượt.

đầu lại, rồi kinh hoàng nhận ra được sự việc gì đang
xảy ra. Dì Hồng bị một chiếc xe du lịch chạy không cẩn thận mà đâm sầm
vào. Dì đang nắm bất động trên đường. Mà hình như…..hình như có cả
máu….

-Dì ơi!!!!!!!!!

Tôi bỏ cả xe đạp , chạy đến đỡ dì dậy.

-Dì ơi! Dì tỉnh lại đi – Tôi bất lực nhìn máu chảy ra ướt cả tay mình mà kêu khóc, đầu óc tôi rối bời, không biết phải làm gì.

Chiếc xe ấy sựng lại khi chủ nhân của nó biết mình đã gây tai nạn, ánh đèn
chói sáng đủ để anh ta biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta chậm rãi bước
xuống xe, khóe môi hơi nhếch:

-Đi ngoài đường mà làm như đang đi trên vỉa hè vậy hả? Đi đứng như thế thì không phải lỗi do tôi!

Nói xong anh ta quay lưng lại toan bước lên xe. Tôi thật sự bang hoàng
không biết phải làm gì. Trước cái thái độ quá đáng đó tôi càng thấy mình phải đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ đáng thương này.

-Cậu đứng lại đó cho tôi – Tôi hét lớn.

Anh ta khựng lại 5 giây, khóe môi hơi nhếch, rồi…..bước đi tiếp! (anh ta chắc bị đứt dây thần kinh cảm xúc rôi T_T)

-Tôi kêu cậu đứng lại – Tôi tức giận quá, chỉ biết hét to lên như thế (đến
bây giờ tôi mới phát hiện mình có khả năng làm loa phát thanh nữa đấy
*_*). Trong đôi mắt tôi hiện lên một niềm uất hận, chết, tôi sắp khóc
rồi.

-Cô kêu tôi? – Anh ta quay ngoắc người lại, mái tóc xuề xòa che bớt một phần khuôn mặt.

-Tôi yêu cẩu cậu phải đưa dì ấy vào bệnh viện – Tôi dứt khoác nghiêm nghị nhìn anh ta.

-Tại sao? – Anh ta nhếch nửa môi, cười khinh bỉ - Rõ ràng do bà ta không nhìn đường.

-Tôi….tôi….tôi…xin cậu đấy! dì ấy sắp không được rồi, làm ơn!! – Tôi nhìn anh ta, mắt bắt
đầu ươn ướt, chết, không biết tôi mềm yếu từ lúc nào nữa, hồi nãy còn có thể hét lớn với anh ta mà, tại sao bây giờ lại như thế?

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, rồi khẽ liếc sang người phụ nữ đang nằm bất động trên
cánh tay tôi. Chẳng biết vì thấy dì Hồng đáng thương hay vì nước mắt tôi lợi hại. Anh ta bước lại bế dì Hồng lên xe, trên miệng khẽ thốt lên mấy tiếng:

-Đi theo tôi!

Tôi vội vàng gởi chiếc xe đạp ở gần đó,
rồi chạy lên xe anh ta. Phải nói là lần đầu đi xe hơi tôi có một cảm
giác là lạ, cứ thinh thích thế nào ấy T_T

Khẽ nhìn qua gương chiếu
hậu, tôi thấy được phần nào gương mặt của anh ta. Anh ta là con trai
nhưng lại sở hữu làn da trắng như con gái, đôi mắt hai mí, sóng mũi cao
và cái miệng nhỏ, mái tóc tuy có phần xuề xòa nhưng không che mất đi cái vẻ đẹp như thiên sứ kia. Tôi chợt nhận thấy tim mình đập thình thịch,
tôi không tự chủ được bản thân mà cứ nhìn anh ta hoài. Lần đầu tiên tôi
cảm thấy bối rối như thế, lần đầu tiên tôi cảm thấy tim mình đập lỗi
nhịp, lần đầu tiên tôi được nhìn một người con trai lâu như thế….

Khoan đã…. Gương mặt này….hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải… đúng rồi, tôi đã từng gặp gương mặt này rồi…

“À” – Tôi à lên một tiếng khiến anh ta ngạc nhiên mà ngoái đầu lại nhìn.

-Gì vậy?

-À, không, không, không có gì hết – Tôi phân bua, chẳng biết sao tôi lại
cảm thấy bối rối như thế, thật ra, chỉ là do tôi phát hiện ra, anh ta
rất giống với cái tên kiêu căng mà hôm qua tôi gặp cùng với mẹ của hắn,
cái con người đã nói rằng “đồ ăn lề đường thì làm gì có vệ sinh”. Chẳng
biết có phải không, bởi vì tôi không hề có một chút ấn tượng gì với con
người hống hách đó nên tôi không chắc rằng có phải là anh ta hay không.
Thấy cả 2 đều kiêu căng ngạo mạn như nhau, nên tôi đoán 90% là như vậy.

-Đây là mẹ cô à? – Anh ta chợt hỏi phá tan cái suy nghĩ trong tôi.

-À. Không!

-Không phải? – Anh ta chợt ngạc nhiên – Không phải? – Anh ta lặp lại câu hỏi của mình một cách thắc mắc.

-Ừ! – Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi thấy anh ta thắc mắc như vậy.

Im lặng, lại một sự im lặng bao trùm cả 2, à không, cả 3 người. Ôi mẹ ơi, con sắp nghẹt thở đến nơi rồi! 0_0

**

Ngồi bên ngoai phòng cấp cứu, tôi và anh ta chỉ biết im lặng, im lặng và im
lặng. tôi không dám nhìn kĩ gương mặt đó, nhưng phải công nhận rằng anh
ta rất đẹp, đẹp như một thiên sứ, gương mặt đẹp nhất mà đến giờ tôi mới
được nhìn thấy.

Bác sĩ bước ra, tôi vội vã vin tay bác sĩ, hỏi dồn dập:

-Dì ấy…dì ấy…thế nào rồi?

-Bà ấy đang thiếu rất nhiều máu do chảy quá nhiều trên đường đi đến đây, nên rất cần máu để bà ấy có thể qua cơn nguy kịch.

-Cháu…. Vậy cháu…có thể không? – Tôi hỏi dồn dập bác sĩ, bây giờ điều mà tôi lo lắng nhất là mạng sống của dì Hồng, tôi phải giúp dì bằng mọi cách.

Câu nói của tôi khiến cả ông bác sĩ và người con trai bên cạnh phải trố mắt nhìn. Tôi khẽ nhìn lại thân hình như “cò ma” của mình, buồn bã nói:

-Cháu biết mình không đủ tiêu chuẩn để hiến máu, nhưng…cháu nghĩ cháu có
thể…. cháu nhóm máu O, nhóm máu O thì có thể truyền cho bất kỳ nhóm máu
nào…cháu xin ông, hãy cứu dì ấy…

Ông bác sĩ khẽ nhìn tôi, cả chàng
trai đẹp như th


Polaroid