Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324171

Bình chọn: 8.00/10/417 lượt.

h người thực vật thì tôi biết
làm sao đây? Cậu làm ơn đừng để tôi đau tim có được không

KHÔNG THỞ ĐƯỢC

Tôi lững thững bước vào bệnh viện, trên chiếc
giường nơi cửa sổ kia có một tia nắng, một tia nắng ban mai đang dần tắt đi. Tia nắng ấy vẫn tắt lịm, tắt lịm mặc cho mặt trời đã lên đến đỉnh
đầu. Tôi nhìn Thanh Phong nằm bất động trên giường, gương mặt trắng bệt, bàn tay vẫn không buồn cử động, đôi môi không buồn mỉm cười. Sao tự
dưng tôi thấy nhớ đôi môi ấy, nhớ nụ cười ấy, nhớ cả tiếng quát nạt và
trêu chọc nhiều lần khiến tôi phát điên lên ấy. Giờ đây tôi chỉ mong
Thanh Phong có thể ngồi bật dậy mà mắng vào mặt tôi, mắng rằng tôi
“không có chất xám” hay “phản ứng chậm chạp” cũng được. Chỉ cần tôi có
thể được nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày, được nghe giọng nói ấy mỗi ngày, như vậy đã quá đủ rồi….

Tôi chợt bật cười, trời ạ, sao tôi lại có
thể có suy nghĩ “sến như con hến vậy chứ?” không lẽ.. không lẽ…. tôi đã
thích Thanh Phong rồi sao? Không thể, không thể có chuyện đó được. Tôi
vội lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung. Có thích Thanh Phong
hay không, chọn ai trong hai anh em nhà họ? đối với tôi chuyện đó đã
không còn là quan trọng nữa. Chỉ cần giờ đây Thanh Phong có thể tỉnh
lại, tôi mới có thể yên lòng và không cảm thấy có lỗi với mọi người, với Thanh Phong và cả với dì Mỹ Lệ nữa.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ
bước vào, một người phụ nữ đang nhẹ nhàng cố bước thật chậm để không làm phiền người trong đây. Trên đôi mắt bà ấy còn vương vấn và thấm đượm 1
nỗi buồn không tên. Tất cả mọi lo lắng và suy tư đều hiện lên rõ mồn một trên đôi mắt ấy. Giờ tôi đã hiểu vì sao cả Thanh Phong và Thanh Nam đều mang một ánh nhìn sâu thẳm như muốn hút hồn người đối diện.

-Dì Mỹ Lệ! – Tôi khẽ nói.

Dì Mỹ Lệ khẽ gật gật đầu, dì bước đến bên Thanh Phong, lặng người nhìn
con trai mình đang mê man bất động trên giường, chợt dì cất tiếng hỏi
trong vô thức:

-Mấy ngày rồi con?

-Dạ… 3 ngày rồi ạ… - Tôi lí nhí.

Dì Mỹ Lệ khẽ thở dài, một chút nước mắt còn vương vấn trên khóe mi. Dì lặng người ngồi đấy một hồi lâu, rồi chợt nói:

-Tội cho con quá, cứ phiền con chạy ra chạy vào bệnh viện.

-Dạ không sao đâu dì ơi – Tôi cố phân bua – Với lại… chính Thanh Phong là người cứu con mà…

-Biết đến khi nào thằng Phong mới tỉnh lại đây? – Dì Mỹ Lệ thở dài – Con với cái, cứ bắt mẹ nó lo lắng suốt thế này này.

Tôi im lặng ngồi đấy nhìn mẹ con họ. Một phụ nữ 40 đang ngồi đau buồn
vật vã vì một thanh niên 16 đang bỡn cợt nằm lì trên giường. Tôi nén
tiếng thở dài, lặng lẽ bước ra ngoài.

Ngoài trời gió thu nhè nhẹ,
từng cơn gió bám riết vào da vào thịt tôi. Tôi cứ bước đi trong vô thức, trong nỗi tuyệt vọng dâng đầy và trong niềm hi vọng mong manh nhỏ nhoi. Chẳng biết sao tôi thấy mắt mình đỏ hoe, sóng mũi cay xè, không biết vì gió bụi hay vì một nguyên nhân nào khác?

*---*---*---*---*---*

Hai tháng trôi qua thật nhẹ, nhẹ đến nỗi người ta cứ ngỡ rằng thời gian rất dễ dàng qua đi. Riêng với tôi, hai tháng, cứ như hai thế kỷ. Ngày
nào tôi cũng vào bệnh viện, nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của Thanh
Phong, nhìn mái tóc đen xuề xòa trước trán khiến tôi nhớ đến lần đầu
tiên tôi gặp cậu ấy. Một công tử con nhà giàu dáng vẻ ngông nghênh hống
hách với nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt. Một câu ấm quen thói được nuông chiều từ nhỏ nên dần dần tạo thành thói quen ức hiếp người khác. Tôi
chợt cười, trước kia tôi ghét Thanh Phong là thế, căm thù Thanh Phong là thế, tại sao bây giờ… bây giờ… Thanh Phong đối với tôi lại đáng yêu đến thế này cơ chứ? Nhìn Thanh Phong bất động trên giường, tim tôi đau nhói từng cơn, thắt lại như muốn rỉ máu.

-Tôi khó thở lắm cậu biết
không hả Thanh Phong? Cậu làm ơn nói chuyện với tôi đây này, nhìn tôi mà nói đây này, cậu muốn mắng tôi cũng được, muốn chửi tôi cũng được, muốn suốt ngày gọi tôi bằng Vịt Con Xấu Xí cũng được, chỉ mong…chỉ mong cậu
đừng im lặng như thế nữa… Thanh Phong ơi…

Tôi nắm chặt bàn tay
Thanh Phong, bàn tay đã từng khiến tôi ấm áp, bàn tay đã từng nắm chặt
tay tôi khi còn hơi thở cuối cùng. Tôi cứ thế, khóc sướt mướt. Hai tháng nay có ngày nào mà mắt tôi được nghỉ ngơi đâu. Hễ rãnh khi nào tôi vội
lật đật chạy vào bệnh viện thăm Thanh Phong, hễ rãnh khi nào là tôi lại
nghĩ đến Thanh Phong. Kinh khủng hơn nữa là Thanh Phong còn đi sâu vào
giấc mơ của tôi khiến tôi liên tục gặp ác mộng.

-Thanh Phong, cậu
biết không, lớp mình biết tin cậu bị thương đã đến thăm cậu này. Cậu
biết không, lớp mình sẽ không bị tách nữa, vì chuyện của cậu đã chấn
động lên tận hiệu trưởng và vì lớp phản đối việc tách lớp nên nhà trường cũng chịu thua bọn này. hì hì. Mà cậu biết không, tôi là người xung
phong việc phản đối đó. Tôi không phải thích làm nổi đâu, chỉ là tôi
thay thế cậu quậy phá trường tí tí thôi hà! Hì hì.



Thanh Phong cứ nằm yên đó, còn tôi thì cứ ngồi đấy mà kể lể đủ thứ
chuyện trên đời. Chuyện tôi kể toàn là chuyện vui, thế


Disneyland 1972 Love the old s