
bàn tay
tôi như thể bàn tay tôi là hi vọng cuối cùng, là nơi bám trụ cuối cùng,
Thanh Phong yếu ớt nói:
-Nhớ…phải đợi.. đến khi tôi trở ra….
Tôi gật gật đầu trong vô thức. Nước mắt giàn dụa rơi.
“Thanh Phong ơi, cậu mà có chuyện gì thì tôi biết làm sao đây hả Thanh
Phong? Sao cậu có thể bỏ tôi 1 mình được hả Thanh Phong? Tôi sẽ đợi cậu, đợi cho đến khi nào cậu tỉnh dậy…” câu nói của tôi vang lên trong thổn
thức, trong khi khóe mắt tôi cay xè và nước mắt cứ cứ trực tuôn ra. Câu
nói của tôi đủ nhỏ nhưng chắc đủ để níu giữ một con người đang ở ranh
giới mong manh của sự sống và cái chết. Thanh Phong mỉm cười nhẹ, nụ
cười yếu ớt trên đôi môi tím ngắt và khuôn mặt tái nhợt. Thanh Phong ơi, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì, cậu mà có chuyện gì tôi sẽ
phải nợ cậu suốt đời mất…
Thanh Phong đột ngột nhắm mắt ngay sau
đó. Tôi nhắm nghiềm mắt lại, lẩm bẩm “Chúa Amen, cầu xin người phù hộ
cho Thanh Phong vượt qua kiếp nạn này, cậu ấy vì cứu con, chỉ vì cứu con thôi, nhát dao đó đáng lẽ là nhắm thẳng vào con, chỉ tại con, chỉ tại
con mà Thanh Phong mới bị như thế, chúa ơn, xin người mang hết những may mắn trong cuộc đời con truyền hết cho Thanh Phong, con cầu xin người…”
Thanh Phong nhắm mắt bất tỉnh trước khi đưa vào phòng cấp cứu khiến ai
nấy cũng phải lo lắng. Dì Ngọc, ông Quốc Nam, Hạnh Như và cả Thanh Nam,
không ai có thể yên tâm cả. Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố cắn chặt môi để
không phải bật ra tiếng khóc.
Suốt 2 tiếng đồng hồ không có động
tĩnh. Tôi theo dõi từng giờ từng phút và bất lực nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu chỉ để mong nó có thể mở ra ngay bây giờ. Nhưng kỳ thật, cánh
cửa vẫn đóng im ỉm, cũng giống như hi vọng trong lòng tôi.. đã đóng
chặt…
*---*---*---*---*---*
Đi qua đi lại đã mỏi chân, tôi ngồi phịch xuống ghế. Không xác định được bây giờ đã là mấy giờ, cũng không cần biết còn bao nhiêu người có cảm
giác như ngồi trên đống lửa như tôi, khẽ dụi dụi mắt, tôi mới cảm thấy
mắt mình cay kinh khủng, không biết có phải mất ngủ hay là tại khóc quá
nhiều. Nghĩ đến đó, tôi chợt bật cười 1 mình, sự thật là tôi đã khóc vì
một người con trai đã xem tôi không khác gì quái vật trong lần đầu gặp
mặt, sự thật thì người con trai đã không thương tình mà ném tôi cho em
trai của hắn đã chịu thay giùm tôi một nhát dao, đã cứu tôi thoát khỏi
bàn tay thần chết. Để rồi trong giây phút tôi khóc hết nước mắt vì cậu
ấy thì cậu ấy đã buông câu nói “Nhớ…phải đợi.. đến khi tôi trở ra….”.
Chẳng biết vì sao, sóng mũi tôi lại cay xè, nước mắt cứ trực chờ trên
khóe mi. Tôi cố mím chặt môi để không phải bật lên tiếng khóc nhưng tôi
không biết được rằng, môi tôi sắp chảy máu vì phải mím môi quá mạnh, quá nhiều…
Hạnh Như từ đâu trở về, mang đến cho tôi một hộp cơm:
-Cậu ăn đi Hà Vy, nãy giờ cậu không ăn không uống gì hết…
-Tôi không muốn ăn… - Tôi thở dài lắc lắc đầu.
-Hà Vy… - Hạnh Như lay lay tôi – Tôi…xin…lỗi….
Mắt Hạnh Như bắt đầu đỏ hoe, tôi không cầm lòng được, cũng khóc theo cậu ấy.
-Hà Vy ơi… Thanh Phong… sẽ không có chuyện gì đâu phải không? – Hạnh Như nhìn vào phòng cấp cứu, nói trong tiếng khóc.
-Không sao đâu… không sao đâu… - Tôi vỗ vỗ vai Hạnh Như, an ủi cậu ấy cũng như an ủi chính bản thân mình.
Bản thân tôi bây giờ không thể trách ai được, cũng không thể nhận từ
bất cứ ai lời “xin lỗi”. Tất cả lỗi lầm là do tôi, là do tôi mà ra… tôi
không trách ai ngoài bản thân mình. Tại sao tôi tồn tại để rồi làm hại
không biết bao nhiêu người? Huyền Trân bị vướng phải tiền án, Hạnh Như
cũng sắp phải khai báo với công an, Thanh Phong thì đang nằm lì trong
phòng cấp cứu không biết khi nào mới trở ra. Trời ơi, con phải làm sao?
Phải làm sao để rửa hết tội lỗi này đây?
Tiếng cửa phòng cấp cứu chợt mở toang, tôi căng thẳng đến nỗi suýt đứng lên không vững.
-Bác sĩ… bác sĩ… - Hạnh Như vội vã – Thanh Phong.. cậu ấy…
-Rất tiếc… - Bác sĩ nhìn chúng tôi rồi chợt thở dài – Cậu ấy đã ngừng
thở trước khi đưa vào phòng cấp cứu, và bây giờ cần phải phẫu thuật cho
cậu ấy, vết thương rất sâu phải phẫu thuật kịp thời.
-Vậy thì phẫu thuật liền đi bác sĩ – Thanh Nam lên tiếng.
-Bác sĩ… làm ơn cứu con tôi… - Dì Mỹ Lệ nước mắt tuôn xối xả, cố níu tay bác sĩ.
-Nhưng mà bệnh nhân đang thiếu rất nhiếu máu, thật không hiểu nổi, con
người cậu ấy đang yếu ớt nên mới không thể kháng cự cho đến bệnh viện,
bây giờ cộng them vết thương rất sau này, tỉ lệ phẫu thuật thành công
chỉ nằm ở mức 50% thôi.
Dì Mỳ Lệ như không tin vào tai mình, dì sắp đứng không vững nữa, Thanh Nam vội chạy đến đỡ mẹ mình và nhìn bác sĩ:
-Vậy thì cứ phẫu thuật đi.
-Nhưng mà tôi không chắc chắn ca phẫu thuật sẽ không để lại di chứng – Bác sĩ ôn tồn.
Dì Mỹ Lệ như ngất xỉu, tôi cố mím chặt môi, tay nắm chặt sợi dây chuyền may mắn, cầu mong cho mọi chuyện tốt lành sẽ đến với Thanh Phong.
-Ông cứ phẫu thuật đi bác sĩ – Ông