
óng lại, thì chiếc cửa trong suốt dẫn ra một hành lang khoáng đãng luôn đóng kín đột ngột bật mở. Một luồng gió nhẹ nhưng mang đến cái lạnh thấu da thịt. Làn gió nâng tấm rèm màu ấm bằng nhung, thoáng sau đó là bóng dáng của một chàng trai đầy mê hoặc.
“Kết giới??” chàng trai đó không ai khác ngoài vị ma cà rồng quyền lực của nhà Bourbon – Ryan. Có bị bắn chết bởi đạn bạc hắn cũng không nghĩ rằng cô dâu của hắn lại dám dùng lại kết giới mạnh như thế này??
Ryan nhíu mày. Không đúng, cô dâu của hắn vẫn chưa được xem là trưởng thành, loại kết giới cao cấp như thế này không đời nào cô ấy có thể làm được. Ngay cả khả năng kiềm chế bản thân trước máu của hắn cô còn không làm được nữa là.
“Ta không nhớ là chủ nhân có mời khách.” Từ bên trong kết giới vọng ra một tiếng nói đầy lười nhác nhưng từ trong góc phòng lại chiếu ra một tia nhìn nguy hiểm
“Mấy hôm trước còn làm kẻ khác bị thương, sao có thể lạnh lùng thế chứ?” Ryan tựa người vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ xuất trần vô cùng, một vẻ đẹp vượt qua khỏi giới hạn hiểu biết của tất cả.
“Ta không nhớ là đã làm ai bị thương.” Ánh nhìn đỏ ngầu đó không chớp nhìn Ryan, giọng nói vẫn không giấu được sự lười nhác và tinh tường “Ta chỉ bảo vệ chủ nhân thôi.”
Ryan nhíu mày “Nhưng nếu ngươi có thể được hình dạng thế này, có nghĩa là ngày đó sắp đến rồi sao?”
Từ trong kết giới vọng đến một tràng cười đầy ghê rợn “Phải, ngày đó sắp đến, ngày tàn của nghị viện sắp đến.”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng “Ta không cần biết, chỉ cần đừng làm nàng tổn thương.” Dứt lời, hắn quay người bước ra ngoài, vẫn lạnh lùng đe dọa một câu “Chỉ cần nàng ấy bị thương, ngươi đừng mong sống yên ổn.”
@
Hắn biến mất! Như một làn khói, như chưa từng tồn tại. Cánh cửa trong suốt lại lần nữa đóng lại im lìm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Từ trong góc phòng tối tăm, một nụ cười ma quái khẽ vẽ trong không trung. -----
“Như các em đã biết, ngày mai chính là lễ hội trước Đêm đen. Như vậy chúng ta sẽ có sự kiện thường niên mọi năm…”
Tôi ngồi thẳng lưng trong lớp, cố gắng căng tai để nghe cô giáo chủ nhiệm phổ biến một chút về những hoạt động sắp đến trước khi Đêm đen điểm. Nhưng tôi dù cố gắng mấy cuối cùng cũng gục mặt xuống bàn, chán nản hỏi Alize:
“Chúng ta sẽ có sự kiện à?”
“Ừ.” Cô gật đầu “Cậu không biết à?”
“Không.” tôi lười nhác lên tiếng “Có thể không tham gia được không?”
“Tớ không biết. Hình như năm nào cả học viện đều tham gia, bởi vì giải thưởng là đích đến của rất nhiều thiếu nữ.”
Tôi ngẩng đầu, nhíu mày “Phần thưởng?”
“Ừ.” Alize gật đầu, chống cằm “Có thể thành thân với thuần huyết Beauharnais hoặc thuần huyết Bourbon, ai mà không mong muốn.”
“Xì!!!” tôi chu mỏ, xì một tiếng đầy khinh bỉ “Như vậy mà cũng khiến động lực cho người khác tham gia. Thế, luật là sao?”
“Tớ không biết. Mỗi năm mỗi khác, năm trước là cuộc thi thu phục Hunter, năm ngoái là tìm báu vật, không biết năm nay là thế nào.”
“Như vậy, trò chơi năm nay của chúng ta vẫn còn là một ẩn số, tuy nhiên, cô muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng cho trò chơi. Tuy chúng ta không thể so sánh với những ma cà rồng cấp A, nhưng vẫn có một số đặc ân.”
Không hiểu sao những dạo gần đây tôi luôn cảm thấy rất buồn ngủ. Cho dù có làm mọi cách đi chăng nữa, tôi cũng không tránh khỏi hai mắt díp lại. Tôi chống cằm mơ màng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, ngoài kết giới bảo vệ xung quanh được tạo lên như một ảo giác khiến người ta có cảm giác bầu trời ngoài kia thật rộng lớn, thật tự do. Nhưng thực chất nó chỉ là những lớp đá cứng ngắc, ngay cả chút ánh sáng cũng không lọt vào được.
Hơn nữa, thay đổi ở chỗ, tóc ngày càng đổi màu, ban trước là màu hạt dẻ khỏe khoắn, nhưng dường như màu nâu dần biến mất, thay vào đó là một màu bạch kim đẹp đến kinh hồn. Đôi mắt xám bạc lạnh lùng, những vòng xoáy trong đồng tử ánh lên màu đỏ tươi của máu, chậm chạp xoay vòng. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, lại mỏng manh như thể trong suốt. Hàng mi cong dài, tạo ảnh trên khuôn mặt trắng ngần một bóng ngược ma quái. Đuôi mắt hơi trũng sâu, vì thức đêm không quen, lại ánh lên sắc đỏ đầy mê hoặc.
Tôi dần dần đã chấp nhận bản sắc trong mình. Đó là bản năng, và tôi không trốn chạy. Cho dù có cố gắ