
trắng, dịu dàng dùng bàn tay gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô gái kia, dùng thần thái ôn nhu nhất để nhìn cô, ánh mắt vuốt ve một lượt khuôn mặt cùng mái tóc của Celine.
“Chủ nhân của tôi, đã một nghìn năm rồi…” hắn nói, giọng nói rất đỗi dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt ve bờ má mềm mại của Celine, đôi mắt không giấu được hạnh phúc cùng bi thương tan chảy “Tôi chờ đợi cái ngày mà chính tay tôi đòi lại tất cả vốn thuộc về chủ nhân…”
Cielo nói, thoáng nhìn ra bầu trời.
Bầu trời vốn nãy đen kịt vì những đám mây u ám bao vây, bây giờ mây tan, gió ngừng thổi, từ một góc mây, hắn đã nhìn thấy được một thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Là trăng. Mặt trăng máu của Đêm đen.
Cielo lại lần nữa vuốt ve người con gái xinh đẹp bằng đôi mắt đầy tình cảm, tưởng như tình cảm đó có thể nung chảy cả băng tảng. Hắn đứng dậy, cung kính cúi gập người trước chiếc giường hoa lệ, dáng vẻ hèn mọn
“Chủ nhân, thời khắc đã đến, tôi mạo muội thất lễ đến người.” Nói rồi rút từ trong túi áo một chiếc dao găm bằng bạc, thoắt cái đã cắt hai vệt thật sâu hai bên cổ tay của người con gái. Cielo lặng lẽ đứng một bên, đôi mắt xanh nhạt quan sát theo những đường máu chảy tạo thành một vòng tròn ma pháp. Ở giữa chính là hình mặt trăng máu của Đêm đen với một chiếc vương miện màu vàng chói đặc trưng của hoàng gia. Một góc nở rộ một đóa hoa hồng màu đỏ tươi – kí hiệu của hoàng gia Rousseau. Từ phía đóa hoa kéo dài thành một dãy kí tự bằng máu dài loằng ngoằng, nối giữa đóa hoa với chiếc vương miện. Những kí tự đó tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy mặt trăng máu. Vào giây phút đó, mặt trăng máu trong tòa tháp sáng lên, đồng lúc, mặt trăng đang chiếu rọi lên thế giới ma cà rồng tắt hẳn, tất cả tia sáng tập trung về phía tòa tháp.
@
Khi hai tia sáng chạm nhau, Celine được nâng lên cao, lập tức chiếc vòng cổ rơi xuống đất, vỡ vụn, đóa hoa hồng màu đỏ tươi mất đi màu sắc vốn có của nó, trở nên hoen gỉ. Celine đứng trong tâm vòng tròn của mặt trăng máu, một cơn lốc xoáy khẽ nổi lên, như rồi mạnh dần mạnh dần, cuốn tất cả mọi thứ trong vòng bán kính 2km đều bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Không ai có thể biết những gì diễn biến trong vòng xoáy.
Mặt trăng máu đột nhiên tắt hẳn ánh sáng, bầu trời trong phút chốc lại tối sầm lại, rồi một tia sáng màu đỏ tươi như máu đánh thẳng vào trong tâm của vòng xoáy, nhằm vào trán của Celine, ghi dấu lên đó hình một giọt lệ cùng vương miện màu đỏ tươi. Lốc xoáy xung quanh đã ngừng thổi, lúc này mới nhìn thấy xung quanh Celine là bốn vòng tròn ma pháp. Màu vàng sẫm nâng cơ thể của Celine ngày càng gần mặt trăng máu, màu đỏ bao trùm lấy khuôn mặt của thanh tú của cô, màu lam nhạt và màu trắng nhẹ nhàng bao phủ lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô. Từ hai vòng tròn ma pháp phía sau lưng dần hình thành một thứ gì đó màu đen…một đôi cánh!!!
Đôi cánh được hình thành, bốn vòng tròn ma pháp lần lượt biến mất. Ngay cả mặt trăng máu cũng từ từ biến dạng vào một đám mây. Bầu trời khôi phục lại vẻ tối tăm đẹp đẽ của nó, “phạch” một tiếng, đôi cánh của Celine sải rộng trên bầu trời. Trong không gian ảm đạm của đen tối, thứ duy nhất sáng rực giữa bầu trời là mái tóc bạch kim dài như thác đổ tung bay trong gió. Khuôn mặt trắng ngần sánh tựa ánh trăng dìu dịu. Nhưng đôi mắt màu xám bạc với những vòng xoáy màu đỏ sẫm khiến cô trở nên uy nghiêm hơn bao giờ hết. Celine cất giọng, đều đều và đầy lạnh lùng:
“Hỡi thần dân vampire, Nữ hoàng của các người, Celine đã trở lại.” Vừa dứt lời, đôi cánh của Celine liền thu lại, cả người cô rơi xuống đỉnh tháp. Ở nơi đó, đã có người con trai trung thành với cô, ngàn đời vẫn không thay đổi.
Rơi xuống vòng tay của người đó, cô nhướn mày, cười nhạt “Cielo, đã lâu không gặp.”
Cielo cúi đầu mỉm cười, giọng nói đầy cung kính “Chủ nhân của tôi, một nghìn năm rồi.”
“Phải, một nghìn năm rồi.” Cô nhẹ giọng rồi bất chợt một cảm giác khó chịu dội thẳng lên tim. Đẩy ngã Cielo xuống giường, Celine trườn lên người hắn, đôi mắt xám tro cao quý vì máu mà mất đi màu sắc vốn có, dần chuyển sang màu đỏ thẫm. Chiếc đầm xộc xệch. Hiện tại dáng vẻ của Celine rất khiến để người khác kiềm chế. Khóe môi màu hồng nhạt khẽ nhếch để lộ ra cặp răng nanh, cô nhìn hắn “Cielo, máu…”
@
Cielo mỉm cười, thở dài, ôm chặt lâ