
cho em biết, Chu Lạc Khiết, sau này những ngày em phải khóc còn rất nhiều!” Dám vì tên đàn ông khác làm hắn bị thương, không muốn sống nữa chắc!
Chu lạc khiết chỉ nghiêng mặt sang hướng khác, không để ý tới hắn.
A Luân vừa đi ra ngoài gọi điện thoại đã quay lại báo với Diệp Thiên: “Bác sĩ Chung không khỏe, không thể tới đây, có nên đổi một bác sĩ khác không ạ!”
Diệp Thiên nghe xong thì nhìn về phía Chu Lạc Khiết, giở giọng nói: “Có vẻ như em ra tay không nhẹ với bác sĩ Chung nhỉ!” Hắn ta đột ngột cao giọng, quát a Luân: “Không khỏe!***có chết cũng phải đem được xác của hắn ta về đây cho tôi!”
A Luân gật đầu vâng dạ: “Em hiểu rồi, anh Diệp, em sẽ cho người đi ngay.”
Chu Lạc Khiết thấy thái độ của hắn, trong lòng bắt đầu lo lắng, không biết là có phải hắn đã nghi ngờ bác sĩ Chung đã giúp cô trốn thoát hay không, nhưng hắn vui buồn thất thường như vậy cũng không phải mới một hai lần!
Lại hơn hai mươi phút trôi qua, quả nhiên a Luân đã dẫn bác sĩ Chung tới, bác sĩ Chung thấy Chu Lạc Khiết cũng ở đây, trong lòng thầm kinh ngạc, anh ta nghĩ là Chu Lạc Khiết đã cao bay xa chạy rồi chứ, không ngờ lại bị Diệp Thiên bắt trở về!
Tuy trong lòng có nhiều nghi ngờ nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, bác sĩ Chung cũng chỉ dám hết sức chăm chú lo xử lý vết thương, sau khi lấy viên đạn khỏi vai Diệp Thiên, tiêm thêm một mũi thuốc tốt, bác sĩ Chung nhìn quanh gian phòng, không có giường, chỉ có sô pha, anh ta nói: “Diệp tiên sinh, còn phải truyền hai bình thuốc nữa, anh…”
“Làm ngay chỗ này đi!”
“Được!” Bác sĩ Chung treo bình nước biển vào ngay ngắn, rồi đâm kim vào mu bàn tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên tránh động vào vết thương, nghiêng người trên sô pha nói chuyện: “Nghe nói bác sĩ Chung thấy không khỏe, bây giờ đỡ hơn rồi chứ?”
“Cám ơn Diệp tiên sinh, tôi không sao nữa rồi, trở về nghỉ ngơi thêm sẽ không có gì nữa.”
Diệp Thiên nghiêng đầu lừ mắt nhìn bác sĩ Chung: “Nếu không sao nữa vậy khám thử giúp Lạc Khiết xem bệnh của cô ấy còn vấn đề gì nữa không!”
Bác sĩ Chung không biết Diệp Thiên có ý gì, không còn cách nào đành bước đến trước mặt Chu Lạc Khiết, lấy dụng cụ ra kiểm tra cho cô ấy.
“Sao rồi bác sĩ Chung, cô ấy còn có chuyện gì không?”
“Cô Chu không sao.”
Nụ cười của diệp thiên bỗng khiến kẻ khác cảm thấy thật đáng sợ, hắn nghiêng người về phía trước, sát đến gần đe dọa bác sĩ Chung: “Anh chắc chứ? Không cần đến bệnh viện kiểm tra thêm sao.”
Bác sĩ Chung đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cố bình tĩnh nói: “Nếu Diệp Tiên sinh lo lắng, vậy để cô Chu đây đến bệnh viện kiểm tra lại cũng được.”
“Anh không sợ đến lúc đó cô ấy lại làm cho anh bất tỉnh sao, bác sĩ Chung, tôi rất ngạc nhiên là lúc đó làm sao cô ấy có thể đánh ngất anh được chứ.”
“Chuyện…”
“Không sao đâu, anh gan dạ như vậy, cô ấy sẽ không làm gì được anh.”
“Tôi nhớ không rõ lắm.”
“Bác sĩ Chung không giống như người dễ quên như vậy, mấy năm trước cô ấy cứu anh một mạng, chuyện này anh đều ghi tạc trong lòng, sao nào, chỉ là chuyện mới mấy giờ trước mà anh không nhớ gì sao, có muốn tôi giúp anh nhớ lại không.” Diệp Thiên cụp mắt, a Luân lập tức hiểu ý, ngoắc vài tên thuộc hạ lên bắt đầu tay đám chân đá vào bác sĩ Chung.
Chu Lạc Khiết không thể chịu đựng nổi nữa, hét lên với Diệp Thiên: “Muốn chém muốn giết thì anh hãy nhằm vào tôi chứ đừng có giận chó đánh mèo làm hại người vô tội!”
Diệp Thiên hệt như một con thú dữ bị chọc giận, hắn tự rút kim truyền trên tay mình ra, phóng vọt tới trước mặt Chu Lạc Khiết vung một cái tát vào mặt cô: “Em nghĩ tôi sẽ tha cho em chắc, nợ của em tôi sẽ từ từ tính với em sau!” Chu Lạc Khiết bị đánh ngã xuống sô pha, một bên mặt tê rần, cô lấy tay quẹt vết máu tươm ra từ khóe môi.
Diệp Thiên vẫn chưa hết cơn tức giận, Chu Lạc Khiết còn chưa đứng lên hắn đã lại nhào tới, đầu gối gối lên chân cô, túm lấy tóc cô bắt cô phải nhìn hắn, hắn hung ác nói: “Em cho là làm thế này thì có thể cứu được tên họ Long đó? Em mơ đi! Em chờ mà coi, tôi đảm bảo hắn ta tuyệt đối không sống nổi tới sáng mai đâu!” Xe của Long Tại Nham vừa đi thì a Luân cũng đã âm thầm liên lạc với Lưu Tiến Dân bảo hắn ta đi lùng bắt trong thành phố!
Chu Lạc Khiết cảm thấy đầu mình bị thít chặt lại, da đầu cũng bị hắn kéo căng ra, cô cắn chặt môi không nói nửa lời, sự trầm mặc của cô làm Diệp Thiên càng thêm điên tiết, hắn xoay mặt cô lại, lại giáng xuống một cái tát. Có vẻ như hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, hổn hà hổn hển nhìn cô.
Bác sĩ Chung nằm trên mặt đất bị mấy tên đấm đá đang rên rỉ ra tiếng, Diệp Thiên giơ chân lên dẫm nát bàn tay của bác sĩ Chung, hắn dùng mũi giày nghiến mạnh lên: “***, mày nói với tao cái gì? Sốc thuốc à? Phải tới bệnh viện kiểm tra sao? Mày đã bất tài như vậy giữa lại hai tay cũng không làm gì.” Hắn nói với a Luân: “Đem ra ngoài, chặt tay nó! Chân cũng khỏi để lại, những người phản bội tao tất cả đều không có kết cục tốt!” D