
thì ta cũng sẽ cảnh cáo ngươi không nên bước chân tới đây - Râu Rậm nói - nhưng giờ ta lại thích ngươi nên có đã đổi ý rồi.
- ...
- Có lẽ ngươi chính là người đó. Người được chọn.
- Có lẽ? Người được chọn? Cái đó là gì?
- Bí mật cần được giấu kín cho tới phút cuối.
Thần Rừng chìm vào im lặng, vẫn bước đi nhưng những bước đi nặng nề của ông ta gần như không tạo ra bất kì tiếng động nào. Rồi ông ta bắt đầu ngân nga một bài hát lạ hoặc bằng Thủy Ngữ. Ông ta hát cho tôi nghe chăng?
Râu Rậm đưa chúng tôi tới một cánh cổng mái vòm, miệng vẫn ngân nga mấy câu hát nọ. Ông ta bước đến cái cổng mái vòm và đứng một lúc dưới dòng suối đang trút nước như mưa xuống. Ông ta lắc mình giọt nước lấp lánh từ người ông ta rơi xuống đất, tất cả đều lóe sáng như những tia lửa đỏ xanh. Chúng mỗi lúc một nhiều, ánh sáng của chúng làm tôi lóa mắt. Theo phản xạ tôi lấy tay che mắt. Nhưng ngay khi tôi bỏ bàn tay che mắt ra thì thấy mình đang đứng trong một khe núi hiểm trở nằm giữa hai dãy núi hùng vĩ, quay lại thì thấy bốn người khác cũng đang đứng ngơ ngác phía sau.
"Chúng tôi đang ở đâu?" – tôi nghĩ.
...
Những con ngựa bỗng trở nên bướng bỉnh chúng nhất quyết không chịu di chuyển. Chỉ cho tới khi được Hazel trấn an chúng mới chịu bình tĩnh lại.
Và khi chúng tôi tuyệt vọng nghĩ chẳng có đường ra khỏi chốn này thì lại tìm được những bậc đá dọc lên sườn núi. Để thuận tiện cho việc đi lại những chú ngựa được thu nhỏ lại và tạm thời bị một trong cái móc khóa của Hazel. Khi lên tới đỉnh con đường nọ cũng biến mất, và chúng tôi cũng không thể đi tiếp được nữa.
Đằng sau, mặt trời đang lặn, dần biến mất khỏi bầu trời xanh dịu mát. Trước mặt là một hồ nước ảm đạm nguyên một màu đen, mặt nước thậm chí còn không hề phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Phía bên kia hồ nước là những vách đá rộng lớn sừng sững, bề mặt xám xịt của chúng nhợt nhạt trong ánh chiều tà.
Đường cùng. Không có lối quay lại. Cũng chẳng có đường tiến.
- Chúng ta đang ở đâu? – Hansel thốt lên.
– Có một hang núi phía dưới…một hầm mỏ chăng?– Chris nói.
- Cậu chắc không? – Hansel hỏi.
Chris nhắm mắt lại tập trung năng lượng của mình vào mặt đất dưới chân, một bàn tay để tiếp xúc mặt đất. Sau một hồi, anh mở mắt, đứng dậy, nói.
- Chắc chắn.
- Vậy thì ta tìm đường xuống đó – Hansel quyết.
- Ai biết được ở dưới đó có gì mà xuống – Hazel nói.
- Không xuống đó thì em cũng chẳng đì đâu được ngoài việc ngồi đây, trên vách đá cao sừng sững, chờ chết.
- Em mong điều kỳ diệu xảy ra – Hazel thản nhiên đáp.
- Không có chuyện đó đâu.
Nếu cứ để hai anh em họ cãi cọ với nhau chuyện sẽ chẳng đi đâu về đâu hết nên tôi liền chen ngang.
- Hansel! Anh biết lối xuống không? – tôi hỏi.
Hansel không đáp, anh đưa mắt nhìn Chris đầy ẩn ý. Chris dường như hiểu được điều mà Hansel muốn hỏi anh qua ánh mắt đó.
- Lối đó – nói rồi Chris chỉ tay về phía hồ nước đọng phía sau anh.
Tôi hết nhìn Chris, nhìn Hansel rồi nhìn cái hồ nước màu đen kịt đầy hung gở đó.
- Anh đang đùa đó hả? – tôi hỏi.
- Không – Chris đáp.
- Em không muốn phải bơi qua cái hồ nước vào buổi cuối ngày như bây giờ đâu. Đấy là còn chưa nói cái hồ đó nhìn thật chẳng lành – Hazel nói.
- Tùy em. Nhưng anh chọn lối đó.
Dứt lời Hansel chạy thật nhanh về phía hồ nước rồi nhảy xuống làn nước đen thẫm đó. Tôi gần như bị hoảng loạn khi không thấy lấy một chút bọt khí ngoi lên trên mặt nước. Mặt hồ đen thẫm lặng như tờ. Tất cả mọi người chúng tôi như đứng chết chân tại chỗ.
Tôi muốn chờ thêm chút nữa nhưng trong lòng tôi như có một cảm giác mãnh liệt thôi thúc, điều khiển đôi chân tôi chạy về phía hồ nước đó.
Cả người tôi như bị dòng nước màu đen cuốn chặt lấy, chân tay bị giữ chặt không thể cử động được. Cái cảm giác sợ hãi trườn dọc xương sống của tôi trước khi nổ bùng trong đầu tôi.
“Mình sắp chết?!”
…
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên nền đá gồ ghề.
Bên cạnh là một hồ nước đen thẫm giống hệt cái tôi vừa nhảy xuống, phía trên đỉnh hang chính cái hồ nước ban nãy. Làn nước nhìn từ phía này trong veo, tôi có thể nhìn thấy bầu trời màu cam trong veo đang hoàng hôn. Tôi nằm bất động ở đó, chờ đợi. Và tôi đã không phải đợi lâu.
Hansel xuất hiện, anh nở nụ cười hiền từ đưa tay ra kéo tôi đứng dậy.
- Đứng lên nào – Hansel nói.
Tôi đưa tay cho anh kéo tôi đứng dậy.
Một lát sau ba người còn lại cũng đã “đến” sau một hồi đắn đo dai dẳng.
Ánh sáng yếu ớt ở trong hang tuy có chút bất tiện nhưng cũng đủ cho chúng tôi nhìn thấy.
Gần đó có một cầu thang dẫn lên trên.
Hansel bước lên bậc thang đầu tiên. Tôi định bước theo anh nhưng mắt cá chân lại bị vật gì đó chộp lấy, tôi hét lên khi bị thứ đó kéo ngã nhào xuống nền đá. Mọi người quay phắt người lại nhìn về p