
Nói rồi tôi giật tay ra khỏi tay anh chạy nhào tới phía bộ xương khô đó như một tia chớp. Thật sự lúc đó tôi không hiểu sao bọn chúng không ai có động tĩnh gì, không ai chạy ra ngăn tôi lại. Về sau Hansel mới nói tôi hay rằng lúc đó tôi đã sử dụng tốc độ ánh sáng, đến cả anh còn không thể ngăn tôi lại huống hồ là đám Xương Khô đó.
Ngay khi tôi chộp được cái ấn, tôi kéo nó thật mạnh làm đứt rời cả bàn tay của bộ xương. Và ngay khi tôi nghĩ mình sẽ đâm sầm vào đám Xương Khô thì có một luồng sức mạnh tỏa ra từ cái ấn, nó kéo tôi vào một không gian vô định hình. Điều cuối cùng mà tôi biết sau đó là tôi và Hansel đều đang ở dưới tầng hầm của quán Café Jekins đang trú ngụ.
Khi chúng tôi về tới nhà cũng đã gần nửa đêm. Tôi rã rời chân tay, tinh thần kiệt quệ sau một ngày DÀI ở “zombieland”.
- Em đi ngủ đây! – tôi nói.
- Còn bữa tối? – Hansel vừa hỏi, vừa đưa tôi cái túi bánh mì.
- Thôi! Em chỉ muốn đi nghỉ thôi – tôi uể oải nói.
Hansel không đáp, anh đi theo tôi về phòng và ném mấy túi bánh lên bàn học của tôi, rồi quay lại hỏi tôi.
- Em ổn chứ?
- Em ổn. Cám ơn anh – mắt tôi nhìn xuống sàn nhà, gật gà gật gù vì buồn ngủ.
- Không sao chứ? – Hasnel hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hansel.
- Muộn rồi – tôi nói.
- Phải rồi, đến giờ đi ngủ rồi – dứt lời anh cúi xuống khẽ chạm môi và môi tôi, trong một động tác âu yếm ngắn ngủi rồi rời khỏi phòng.
Mặt tôi nóng ran, tôi dám chắc nó đang đỏ bừng lên.
“Chúc ngủ ngon” tôi thì thầm khi anh đã đi.
Tôi đã mất rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, Hansel đã đánh thức tôi dậy.
- Chào em – cái đệm lún xuống khi anh ngồi lên mép giường – anh đi làm đây.
Mắt tôi hé ra. Mặt trời còn chưa có mọc và Hansel đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
- Làm gì cơ?
- Jekins!
- À …- tôi cố gắng ngồi dậy nhưng anh ghìm tôi lại.
- Việc lần này là của riêng anh, em ngủ tiếp đi.
Tôi không cố ngồi dậy nữa chỉ tựa người vào gối và mỉm cười với anh. Hansel mặc bộ đồ da màu đen rất chất, trông anh rất ‘‘ra dáng’’.
- Nhớ dậy đi học đó – Anh vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt và đứng dậy rời đi.
- Hansel à!
- Anh đây.
- Thượng lộ bình an.
…
Ngày hôm ấy của tôi quả thật là nhàm chán. Hansel nhắc tôi đi học, nhưng thay vì tự mình đến trường, tôi cho ‘‘ kẻ thế thân’’ tới thay tôi. ‘‘Kẻ thế thân’’ là một loại người nhân tạo được ‘‘nặn’’ từ đất sét và chỉ cần một chút va-va-vom là chúng có thể ‘‘sống dậy’’. Tôi thường xuyên sử dụng nó trong những lần đi làm công chuyện còn hôm nay, thay vì sử dụng phép thuật vì lợi ích chung, tôi lại sử dụng nó để trốn bài kiểm tra triết học.
Tôi mất gần nửa buổi sáng chỉ để lượn lờ quanh phòng bếp chỉ để tìm cho mình một bữa sáng vừa ý. Tôi đã ăn thử hầu hết tất cả những món trong tủ lạnh trước khi quyết định làm một cái bánh sandwich. Không có kế hoạch gì cho ngày hôm nay nên tôi chỉ biết cắm đầu đọc tiếp cuốn-sách-trăm-tuổi kia.
Cuốn-sách-trăm-tuổi, đó là tên tôi tạm đặt con thứ cũ nát mà tôi đã đem về từ Hỏa Quốc. Nói là cũ nát chứ nó là một trong những thứ kỳ diệu mà tôi từng biết, thậm chí là sẽ biết. Cuốn sách đó chứa đựng tất cả những câu trả lời cho tất cả những câu hỏi mà tôi có thể nghĩ ra.
Tôi bắt đầu ‘‘hỏi’’ cuốn-sách-trăm-tuổi, chỉ bằng một cái chạm nhẹ vào trang sách trống, câu hỏi trong đầu tôi đã được ‘‘lắng nghe’’ và câu trả lời được đưa ra qua những dòng vuông vắn trên những trang giấy cũ kỹ.
Câu trả lời số 1 :
Theo như cuốn sách, zombieland mà tôi mà tôi đặt chân tới là một thế giới viễn tưởng, mà chủ nhân của thế giới đó không ai khác mà chính là Isaac Marion, tác giả của cuốn ‘‘Warm Bodies’’. Thế giới đó không phải một thế giới tồn tại song song mà chỉ đơn giản là một sản phẩm của trí tưởng tượng của con người, nó có tồn tại mà cũng chẳng tồn tại. Khác với những thế giới thật, những thế giới đó chỉ có thể tồn tại khi chủ nhân của nó tồn tại. Bốn chữ kết luận cuối cùng cho zombieland (và những thế giới viễn tưởng khác) : NÓ KHÔNG CÓ THẬT.
Tôi luôn có một câu hỏi rất LỚN về sự tồn tại của mình.
‘‘Tại sao tôi lại ở ĐÂY ? ’’
Cuốn sách bắt đầu phản hồi, những trang sách liên tục lật trang và dừng lại ở một trong những trang giấy trắng. Những dòng chữ bắt đầu hiện ra nhưng lần này không như những lần trước, chữ không được viết bằng mực đen mà được viết bằng một thứ mực, tôi thậm chí còn không biết chắc nó có phải mực viết hay không nữa, màu bạc lấp lánh. Câu trả lời mà cuốn sách đưa ra vừa rồi được viết bằng tiếng anh, bằng một thứ ngôn ngữ của loài người nhưng lần này cuốn sách lại sử dụng ngôn ngữ chung của Ngũ Quốc ( Phong – Lôi – Thủy – Hỏa – Thổ) mà lại là ngôn ngữ cổ rất cổ nữa chứ. Chính những lúc như thế này tôi mới thấy những giờ phút ‘‘dồi mài kinh sử’’ bằng những cuốn sách cổ trong thư phong của cha tôi không hề lãng phí ch