
út nào.
Cuốn sách viết : ‘‘Hộ vệ của …’’
…
Điện thoại reo. Sau hồi chuông thứ hai tôi nghe thấy một tiếng click từ thiết bị điện tử của điện thoại, cuộc gọi chuyển vào thư thoại.
- Vee ! Em ở đâu mà không nghe điện ? Anh đã gọi và di động của năm lần mà vẫn không bắt máy. Gọi lại nếu em nhận được tin nhắn này – Giọng Hansel vang lên.
Nghe vậy tôi mới phát hiện ra mình đã quá chăm chú đọc mà không để ý gì tới điện thoại di động đang để ngay cạnh đó. Kiểm tra máy tôi mới thấy có năm cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn thoại nhưng khi tôi định gọi lại cho Hansel thì điện thoại báo hết tiền. Thấy vậy tôi liền cầm điện thoại để bàn lên bấm nút gọi lại cho anh.
- A lô. Hansel à ?
- Em đây rồi. Cái gì giữ chân em vậy ?
- Không có gì cả - tôi nói – anh gọi em có việc gì ? Jekins muốn gặp em sao ?
- Không, ồ không. Anh chỉ muốn gọi để thông báo là năm giờ chiều anh sẽ về và… - anh ngập ngừng – Hazel đính hôn rồi!!!
- CÁI GÌ??? – tôi hét qua điện thoại.
- Nhỏ tiếng thôi – Hansel trấn tĩnh tôi lại – tối nay về nói chuyện sau. Bây giờ anh đang bận.
- OK. Bye.
- Gặp em sau.
Tôi hoàn toàn bất ngờ và bị động sau khi nghe tin sốc. Hazel đính hôn khi chỉ vừa mới qua Anh chưa được nửa năm! Tôi đã định sẽ gọi và nạt cho cô bạn một trận vì đã không trực tiếp báo với tôi tin vui của cô và chúc mừng cô nhưng nghĩ tới vụ chênh lệch thời gian nên tôi đổi ý. Thay vì quay trở lại đọc tiếp cuốn-sách-trăm-tuổi tôi quyết định xuống bếp…nấu ăn.
“Chuyện gì đã xảy ra? Mình làm sai bước nào?” – tôi nghĩ.
Tôi đã đọc hướng dẫn rất cẩn trọng vậy mà khói vẫn bốc lên từ lò nướng. Hộp thức ăn tan chảy qua các thanh kim loại. Chắc tôi đã bỏ qua một điều gì đó thiết yếu để nấu nướng thành công, vì rõ ràng lần này lại một thất bại thể tham nữa. Dù bữa ăn đang bốc khói một cách nguy hiểm nhưng nó vẫn không thể thiêu rụi căn nhà được. Tôi mở nước, để dòng nước chảy qua ống dẫn trong bồn rửa nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Sau đó tôi phải mở toang hết tất cả cửa sổ để khí thoát ra ngoài, điều này làm cho căn phòng lạnh ngắt.
Sau khi từ bỏ hoàn toàn ý định nấu ăn, tôi lục lọi tủ lạnh tìm đồ làm sandwich. Không phải bữa ăn tôi đã dự tính nhưng biết sao được, đành chịu thôi à.
Tôi chạy ra ngoài sân lượm vài khúc gỗ được phơi ngoài hàng rào vào nhà. Tôi đặt chúng vào lò sưởi và xòe tay để những tia lửa phát ra. Lửa bắt vào gỗ.
Hansel cứ ngỡ anh đã vào nhầm nhà. Nhạc vang lên từ loa, lửa lập lòe ở lò sưởi, và còn có cả mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ bếp. Mà không thể nói là nấu được phải nói là đốt. Mùi nhựa cháy không lẫn vào đâu được lan tỏa khắp các phòng. Anh biết hôm này là một ngày trọng đại nhưng nào cần phải “phô trương” đến vậy.
Trong bếp, Venus đang lau dọn cái lò nướng. Cô mặc một bộ đồ đơn giản, áo phông xanh rộng thùng thình, quần jeans đen ôm chặt lấy hông, tạo ra một cảnh tượng hấp dẫn nhất anh nhìn thấy trong cả ngày hôm nay.
- Chào!
Venus quay lại, bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của Hansel, lúm đồng tiền của cô lộ ra cùng nụ cười tươi rói.
- Em nấu cơm đó hả? – Hansel đi tới kệ bếp, anh đặt chùm chìa khóa lên kệ.
- Nấu ăn gì chứ - Venus thở dài – Em vừa nung chảy cả một cái khay kìa – Cô đi tới chỗ tủ lạnh, lấy một lon Coke đẩy nó về phía anh, một lon cô đưa lên miệng tu ừng ừng.
- Em định nấu gì thế? – anh hỏi.
- Điều đó quan trọng lắm sao khi cái đó đã thành tro trộn nhựa rồi! – mặt cô ỉu xìu – chỉ có sandwich thôi.
- Không quan trọng – anh nói – anh đi thay đồ, sau đó sẽ xuống dùng bữa.
Venus chăm chú nhìn theo anh, cô tự hỏi liệu mình rất nhiều điều, trong đó có…
…
Sau vụ việc hôm đó, tôi đã thử vào bếp thêm “một vài” lần nữa nhưng kết quả chẳng mấy khả quan nếu không muốn nói là thảm bại. Hansel đã phải đứng ra ngăn cản tôi tiếp tục thử nghiệm trước khi tất cả đồ dùng trong bếp bay hết vào sọt rác. Tôi tự biết mình là một thảm họa phòng bếp nhưng đã là con gái chả nhẽ tôi lại bất tới mức không nấu nổi cho bạn trai một bữa. Nghĩ tới đây tôi chuyển sang kỹ thuật may và để bù cho sự vô dụng của mình trong vai trò của một đầu bếp. Nhưng sự thật lại trớ trêu hết mức, Hansel cũng đã phải ban lệnh cấm không cho tôi động vào đống quần áo của anh khi tôi liên tục làm hỏng chúng. Giờ đây Hazel đi rồi tôi mới phát hiện ra rằng mình dở môn “nữ công gia chánh” tới vậy.
Dù đã quá “già” để viết thư cho ông già Nô-en nhưng năm nay tôi vẫn viết thư cho ông, không phải để xin món quà gì to tát, đắt tiền mà là để xin ông một chút phép màu giúp tôi khéo tay hơn chút đỉnh. Thư đã viết, phong bao đã dán và gửi tới địa chỉ Bắc Cực qua bưu điện Magic Post.
Những đứa trẻ khi lớn lên đều mất đi niềm tin về sự tồn tại của ông già Nô-en nhưng chúng nào có biết rằng, ông thực sự có tồn tại trên đời. Tôi sẽ chẳng viết thư nếu như ông chỉ là hư ảo. Nói thật ra thì dù ông có nhận đư