Polly po-cket
Tên Tôi Là Romanov

Tên Tôi Là Romanov

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 10.00/10/293 lượt.



- Không có gì đâu – tôi nói – cậu nói tiếp đi !

- Cậu chắc không ?

- Chắc ! – tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Erowyn cho chiếu một loạt hình ảnh của Jon, giờ đây đã lớn rồi rất oai phong, ra dáng trưởng tộc lắm. Rồi có cả hình của Hansel và Hazel nữa. Theo như thông tin mà Erowyn cung cấp, Hazel cưới Wave sau khi tốt nghiệp đại học ba năm, bây giờ đã là bà mẹ một con rồi. Tuy đã hai mươi tám tuổi nhưng Hazel chẳng khác gì một thiếu nữ mới qua tuổi hai mưa mươi. Còn Hansel thì không thay đổi gì từ lần cuối cùng tôi gặp anh, thật sự không thay đổi, giống như tôi vậy. Đúng như Piter nói, điều kiện đó sẽ được đáp ứng.

- Hà – Piter nói – Nhìn đi Venus ! Anh đã nói gì với bé hả ? Anh ta (Hansel) cũng giống cô bé, sẽ mãi mãi thanh xuân !

- Biết rồi ! – tôi đáp rồi quay sang Erowyn – Cung cấp hết thông tin rồi thì nói vào vấn đề chính đi.

- OK ! – Erowyn nói – Jupiter sao anh không thông báo trước đi ?! Anh là người nhận mối này mà !

- Cũng được – anh ta đứng lên, duỗi chân ta rồi quay sang tôi – Jon đã đề nghị một mối rất béo bở. Và, anh đã nhận.

Cả hai im lặng nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi. Đã nhiều năm rồi tôi không có quay lại đó rồi, mà làm sao tôi dám quay lại nơi tôi đã rời bỏ không một lời từ biệt, lỡ mọi người giận tôi thì sao ? Dĩ nhiên tôi không có thể hiện sự bối rối ra mặt, chỉ thở dài nói.

- Sao cũng được.

- Tốt lắm Angel – mỗi lần Piter gọi tôi như vậy cũng như một lời xin lỗi.

Anh ta đâu cần xin lỗi chứ.

- Mấy người bàn với Marice chưa? - tôi hỏi.

- Chính cô ấy là người đã đề nghị họ liên lạc với chúng ta - Piter nói.

- Vậy thế cứ thế mà làm thôi - tôi nói - Marice mới là lãnh đạo của mấy cậu! Không phải tôi!

- Tớ bàn với cậu chuyện này vì muốn nhờ đội cậu giúp sức - Erowyn nói - Đội của cậu và đội của mình cùng hợp tác vụ này!

- Để tớ nghĩ đã - nói rồi tôi quay lưng bỏ đi



Tôi thật chẳng muốn tranh cãi nhiều lời với Erowyn, và chắc cô cũng biết điều đó nên đã không giữ tôi lại khi tôi quay lưng bỏ đi. Nếu đó chưa đủ thay thế cho một câu từ chối thì tôi không biết phải làm gì khác nữa. Piter chắc chắn sẽ không ép tôi hay cố gắng thuyết phục tôi đi theo vì theo anh ta đó là một việc làm thừa-hơi-tốn-sức. Và đó có lẽ là một trong những quyết định sáng suốt nhất trong cả cuộc đời dài hơn sáu trăm năm của anh. Nếu là bốn năm trước, Erowyn sẽ vẫn tranh đấu tới phút cuối cùng để thuyết phục tôi tới lễ trưởng thành, sinh nhật mười sáu tuổi của Jon, còn bây giờ thì cô đã xin hàng ngay từ khi trận đấu chưa bắt đầu rồi.

Tôi quay trở lại căn nhà được bàn giao cho tôi trông coi. Marice lẽ ra mới là người ở đây nhưng chị lại chọn ở cùng gia đình chị, với chồng (Salazar) và con gái mới sinh, bất chấp nguy hiểm rình rập. Không phải là người có cái nhìn khách quan về chuyện này nên tôi sẽ không phán xét gì hết, hoặc ít nhất sẽ không phán xét chị trước bàn dân thiên hạ.

Thật không thể hiểu nổi chị nghĩ cái quái gì nữa? Chẳng lẽ Marice không rõ bọn thợ săn quỷ giới đặt mức giá bao nhiêu cho cái đầu xinh đẹp của chị sao? Phải nói thêm là số tiền đó rất, rất hậu hĩnh. Cứ nhìn Erowyn là sẽ rõ nỗi lo của tôi là có lý. Cô bạn cũng có gia đình và một cô con gái sáu tuổi đáng yêu, cô cũng muốn ở bên gia đình nhưng chỉ sau một năm cô cũng tự quay lại.

Marice cũng có thể làm điều tương tự như thế nhưng KHÔNG, chị phải chọn cách “ích kỉ” khi kéo cả hội Chiến Binh vào để bảo vệ hạnh phúc riêng của chị.

OK, có lẽ một phần của những phán xét tiêu cực của tôi có lẽ phần LỚN là do tôi ghen tị với Marice. Tôi ghen tị chị vì chị được sống bên cạnh những người chị yêu thương và những người yêu thương chị.

“ Thôi bỏ đi.” tôi nghĩ.

Đã gần mười hai giờ. Tôi thay đồ và chải tóc. Cơn ghen bất chợt đã khỏa lấp mọi nỗi lo âu của tôi về sự an toàn của Jon và những người khác trong lễ đăng quang trưởng tộc của em trai. Tôi là một người chị ích kỉ!

“Tới khu tập luyện thôi ! ”



Thần chú dịch chuyển với tôi bây giờ dễ như trở bàn tay, không cần vòng tròn chuyển hóa, không cần đá pha lê, chỉ cần tôi. Chỉ trong nháy mắt tôi đã có mặt ở khu nhà biệt lập của Caris và Edmund. Không giống như những căn nhà gỗ nhỏ xinh ở khu điền trang của Đội B, Đội A được biệt đãi rất hậu với khu nhà ở là một căn biệt thự hiện đại theo phong cách rất tương lai. Khu phòng luyện tập nằm sâu dưới lòng đất, thang máy đưa tôi tới nơi sau chưa đầy một phút. Cánh cửa mở ra, bên trong là phòng tập khổng lồ với đầy đủ những thứ vũ khí cũng như những chướng ngại vật khó nhằn. Tôi nhắm thẳng tới phòng bắn cung mô phỏng để nói chuyện với Caris.

Caris là một Chiến Binh lão luyện, cái đó thể hiện rõ trong những chuyển động nhanh lẹ, trong những đòn tấn công tưởng chừng như vô hại mà chí mạng của chị, và nó còn thể hiện qua con số 1987 năm mà Caris đã sống. Đã nhiều lần Caris rủ tôi đấu tay đôi với chị nhưng dĩ nhiên tôi