
không có hứng thú. Mặc ai nghĩ tôi là kẻ nhát gan đi chăng nữa thì việc đấu với Caris sẽ là một việc làm ngu xuẩn. Dù là trong luyện tập hay ngoài chiến trận, đối với Caris kẻ thù vẫn là kẻ thù, mà đã là kẻ thù thì không được phép khoan nhường. Đã nhiều lần tôi chứng kiến Caris đánh Piter thê thảm, nặng nhất là lần anh ta bị gãy cột sống (dĩ nhiên là được chữa trị và lành lặn ngay lập tức) còn những lần khác chỉ là gãy cái chân, cái tay… Cũng may mà chị ta không khiến ai bị nội thương như chị thường làm ngoài chiến trận.
Không có kẻ thù nào làm khó được Caris, kể cả những bài tập mô phỏng ở mức độ khó hơn lên giời trong phòng luyện tập này. Caris liên tục di chuyển cây cung qua lại và bắn chết những hình ảnh mô phỏng của kẻ thù. Tôi đứng sau tấm kính nhìn vào trong và cười nhạo những bài tập trẻ con của cái máy này, chúng thậm chí còn chẳng xứng đáng để Caris để mắt tới huống chi là sử dụng. Tôi bấm nút “Talk” trên bảng điều khiển và nói:
- Chị đang cảm thấy buồn chán thế sao?
- Phải – Caris cười nhạt – Em định hợp tác với họ không? – dứt lời chị một tên bắn hạ năm con chim gián điệp.
- Chị theo dõi em? – tôi hề không ngạc nhiên khi chị biết chuyện.
- Hỏi thừa – Caris quay mặt về phía tôi để tôi thấy rõ đôi mắt trắng quách, không có đồng tử của chị.
Phải nói thêm Caris có khả năng nhìn thấy mọi chuyện quá khứ, hiện tại và tương lai, và khi đôi mắt bị loạn sắc tố mống mắt có màu xanh sapphire và đen của Caris chuyển sang màu trắng, khiến cho đồng tử mắt của chị tưởng chừng như biến mất, đó chính là lúc chị đang sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình.
Tôi không hỏi thêm gì, hay nói thêm câu nào với Caris, mà chỉ đứng đó chờ chị hoàn thành xong bài tập.
…
Cạch!
Edmund ( Ed) đặt két bia xuống bàn rồi ngồi phịch xuống cái ghế trống còn lại. Anh ta mở một lon bia rồi ngửa cổ tu một ngụm lớn. Caris lấy ra hai lon, đưa tôi một lon, còn chị thì tái hiện lại hình ảnh ban nãy của em trai mình. Bàn ăn giờ đây đã tập trung đầy đủ ba thành viên của đội tôi thở một hơi thật sâu, nói :
- Hai người nghĩ sao về việc hợp sức với Đội B ?
- Khục – Ed sặc.
- Chị không có ý kiến gì – Caris nhún vai – Chị chỉ lo em lại nghĩ khác về chuyện đó thôi.
- Em đã nói rõ là không có dính dáng gì tới nhà Romanov nữa rồi – Ed nói – không có ý gì đâu nhưng anh không muốn dính vào chuyện gì liên quan tới Marice đâu – nghe giọng Ed thôi cũng biết anh ta căm ghét Marice tới nhường nào. Tôi đã từng hỏi anh lý do tại sao anh ghét chị hai tôi nhưng lần nào anh ta cũng chỉ nói đó là vì chị ấy quá ích kỉ, nhưng tôi biết câu chuyện không chỉ dừng ở đó.
- Em biết – tôi nói – nhưng lần này khác !
- Khác thế nào ? – Caris nói – Nói trước, chị cũng không muốn dính vào chuyện gì liên quan tới Marice đâu – chị nhại lại giọng của Ed.
- Chuyện lần này không liên quan tới Marice mà là chuyện liên quan tới em trai của em ! – tôi dừng lại, xem xét phản ứng của cả hai rồi nói tiếp – chắc chắn lễ đăng quang sẽ có nhiều kẻ thù mạnh và chắc chắn Đội A sẽ không thể tự xoay xở được nên…
- Tên chúng ta phải đóng vai anh hùng và cứu họ - Caris mỉa mai – Chị nói đúng không ?
Ed gật đầu tán thành.
- Chị nói thế cũng được – tôi nhún vai – thế hai người đồng ý rồi chứ ?
Ed và Caris nhìn nhau một hồi rồi quay lại nhìn tôi.
- Tụi này đồng ý – Ed nói.
- Tuyệt – tôi nói.
- Với điều kiện – Caris nói.
- Điều kiện gì ?
- Em sẽ ở lại đây và hai chị em chị sẽ đi – Caris nói.
Chuyện này sẽ không có cái kết đẹp nếu tôi để Caris và Ed đi mà không có tôi ! Làm sao tôi có thể cho họ tới đó một mình được, thật ra là hai mình nhưng bạn tự hiểu mà… Tôi không thể để họ tới đó cãi nhau lanh tánh bành với Marice được và tôi sẽ không làm thế !
Marice ngồi lặng lẽ ngồi một mình trong thư phòng. Gương mặt kiều diễm với ngũ quan tinh tế như một bức tượng điêu khắc tinh xảo của Marice gần như đông cứng trong sự nghiêm nghị của một quý cô thế kỷ trước. Mái tóc đỏ trầm làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh lục bảo của cô.
Những đầu nhọn của những cành táo cào loạt soạt vào lớp kính ngoài cửa sổ sau lưng Marice Romanov. Cô dùng một miếng kẹp sách, đánh dấu trang sách đang đọc, không thể tập trung đọc sách trong âm thanh khó chịu như thế. Một cơn gió thịnh nộ thổi đập vào những bức tường vững chãi của tòa lâu đài gia tộc Romanov suốt đêm, rít lên điên cuồng khiến những cánh cửa chớp liên tập đập uỳnh uỳnh.
Marice đảo mắt qua lại nhiều lần trước khi dừng lại nhìn vào một khoảng không vô định. Cô đang chờ đợi, và cô đã không phải đợi lâu.
Chuông điện thoại réo vang.
Marice nhấc điện thoại lên trước khi hồi chuông thứ hai chưa kịp dứt.
- Kế hoạch đã sẵn sàng – một hơi thở gấp gáp vang lên cắt ngang câu nói của người nọ - Chúng ta cần gặp nhau. Hãy tới nhanh nhất có thể!
Giọng nói phảng phất của người kia một