
ôi. – Anh không muốn ... giống như lần trước!
- Dạ! – Tôi xót xa lấy bàn tay còn lại vỗ nhẹ tay anh, nhìn anh rồi nở nụ cười. – Ăn đi anh!
Thấy anh vẫn không nói gì, lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi thở dài, đành phải chấm dứt sự lo lắng của anh.
- Được rồi em sẽ không đùa như thế này nữa, được chưa ạ?
- Không được! Hứa với anh không bỏ anh đi nữa!
Tôi cũng muốn hứa với anh lắm, thế nhưng ai biết được sau này sẽ xảy ra
chuyện gì. Chưa kịp mở lời đồng ý với anh thì có điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy số gọi thì tôi hoảng hốt quay sang nhìn anh. Mẹ tôi gọi!
Sau một hồi lúng túng giải thích rồi lại biện hộ thì mẹ cũng đã cúp máy. Tôi bày bộ mặt thống khổ nhìn anh.
- Sư mẫu triệu tập về nhà! Em không biết anh đi mà giải thích
---------
- Anh đổi nước hoa rồi à? Không xài nước hoa của em nữa sao?
Tôi đang chuẩn bị bữa sáng thì ngửi thấy mùi lạ lạ trên người anh thì
bất giác khó chịu. Nhưng chưa kịp tỏ ý gì thì đã bị người đó bắn đạn về
phía mình.
Tôi ngẩn mặt, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng anh chỉ bực bội buông ba chữ rồi ngồi vào bàn ăn.
- Quà sinh nhật!
A! Tôi dùng tay vỗ trán mình. Ăn đạn là đúng rồi. Quà sinh nhật mình
tặng mà còn không nhớ. Chả trách người kia ngồi vào bàn ăn lại cau có
như vậy.
- Hì hì, được rồi mà! Em quên. – Tôi dẫu môi. – Cũng tại ai bữa đó không bóc quà tại chỗ, lâu thế giờ mới dùng!
- Lâu cái gì hả em? Em mới tặng anh một tuần thôi đấy! Chính mình tặng
mà còn không nhớ à? Nói đi, lần này có phải đổ tất cả vào một lần như
lần trước không?
Tôi nghĩ nghĩ, đang tính gật đầu thì anh dọa.
- Dám gật đầu xem, anh tét mông đấy! Lần nào cũng tặng không thành ý vậy sao? Em có anh là chồng không?
- Em đùa đấy! Lần này có ghi công thức hẳn hoi. Không tin anh có thể hỏi Quỳnh. Em dạo này công việc bận bù đầu, trí nhớ lại dở chứng! Đừng
giận, đừng giận!
Anh kéo tôi ngồi trên đùi anh, ôm ngang eo rồi đặt cằm lên vai tôi.
- Làm việc mệt lắm hả em? Anh xin lỗi. Hay là ... qua làm thư kí cho anh đi! Anh cho lương gấp đôi! À không, cho em luôn phần lương anh. Được
không em?
Nghe anh thế tâm tình tự nhiên tốt hẳn. Anh xin lỗi cũng chẳng phải là
không có lí do. Vì anh cự tuyệt con gái nhà ai, nên người ta lại rút mọi thứ lên đầu tôi. Ở công ty luôn làm khó tôi, cả tuần nay hết tăng ca,
lại đêm công việc về nhà. Anh thương xót tôi nhưng cũng chẳng giúp gì
được.
- Hì, được rồi mà. Đây là công việc của em, bảo em qua làm quản lý cho
anh? – Tôi lắc đầu. – Em không muốn đi cửa sau. Với cả ăn học của bố mẹ
bao nhiêu năm, nay lại làm cái nghề không trực thuộc chuyên môn mình một chút như vậy, em không làm được!
- Mà anh xót ...
- Được rồi, em còn đi làm nữa! Ăn mau còn đưa em đi!
Anh vừa đưa tôi đến cổng công ty thì lại gặp Hải Linh đang đi vào. Cô ta không kiêng dè gì mà liếc tôi một cái. Tôi rùng mình, rồi tạm biệt anh
chạy vào công ty.
Chưa đến bàn làm đã thấy vẻ mặt của cô bé cùng phòng thì cũng hiểu được ít nhiều.
- Lại bị trả à? – Tôi ngồi vào chỗ ngồi của mình và hỏi cô bé.
- Chị nói xem tại sao lại thế? Lần trước nộp bản của anh Việt đã thông
qua rồi mà. Nhưng cứ nộp bản của chị lại không thông là sao?
- Đừng nghĩ nhiều. Đưa đây chị chỉnh lại. – Nhận bản vẽ từ tay cô bé rồi lại bảo cô bé về bàn mình.
Tôi nhìn bản vẽ của mình rồi lại thở dài. Bây giờ thực sự là có chút
chán nản với công việc mình đang làm. Vẫn nhớ rõ mình đã hạnh phúc đến
thế nào khi nhận được thông báo tuyển dụng của công ty này. Trừ lần
trước đi Úc thì chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bỏ công việc mà mình yêu
nhất này.
Tôi xoa xoa thái dương, định thần lại rồi bắt đầu công việc nhưng chưa
kịp làm gì cả thì đã nhận được điện thoại. Là Như Vi gọi đến. Tôi ngẩn
người, có dự cảm kì lạ, một lát sau nhận cuộc gọi.
- Alo, em đây!
- Ừ, Lam Anh em đang đi làm à?
- Dạ! Có gì không chị?
- Hôm nay ... hôm nay Nguyên Quân về nước!
- Alo? Alo? Em còn nghe đó không Lam Anh?
Không biết đã bao lâu nhưng cuối cùng cũng có người gọi tôi hoàn hồn.
Nhận thấy tay cầm điện thoại của tôi đã đẫm mồ hôi, tôi liền đổi tay và
trả lời.
- Dạ em đây!
- Trưa nay em rảnh không? Giờ ăn trưa xin nghỉ sớm tí, đi đón Quân cùng chị được không?
- Nhưng ... anh ấy có nhận ra em không ạ? – Tôi khó khăn hỏi từng chữ.
- .... chắc không em ạ. Nhưng ít nhất cũng có bạn bè nó đến đón! Chị thì không biết ai ngoài em cả!
- Anh Long ... có biết không chị?
- Không em! Mà chị cũng không hy vọng Long biết, vì gia đình chị muốn
Quân quay lại công ty với trạng thái tốt nhất! Không muốn nhiều người
biết lắm em ạ!
Lần này bố chị và mẹ Quân tính cho nó về nước sớm để thích nghi trước.
- Dạ! Em hiểu.
- Vậy ...
- Trưa chị qua đón em được không? Chuẩn bị đi thì gọi em nhé!