XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323895

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

m
trong tình cảm nữa, so với những người trẻ tuổi các cô lại càng không
quen bị từ chối, cho dù có lòng theo đuổi, cũng muốn hành động trong
lặng lẽ.”

“Hành động trong lặng lẽ rất có thể sẽ lặng lẽ thất bại, còn tình yêu thì chưa chắc. May mà Cao tiên sinh chỉ là tùy hứng đưa ra đề nghị, tôi cảm thấy không thích hợp, nên đưa lời cảm tạ. Cho nên, chúng ta đều có
thể lặng thầm, coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết cả.”

Cao Tường suy ngẫm một hồi, lắc đầu nói: “Cô còn quá trẻ, vẫn còn tư
tưởng lãng mạn trong cuộc sống, tôi có thể hiểu được. Hoặc là tôi đổi
cách thức, bắt đầu theo kiểu khác, chúng ta cứ làm bạn trong một khoảng
thời gian xem cô có thêm chút cảm tình nào khác với tôi hay không?”

Vương Xán cũng lắc đầu: “Cao tiên sinh, không phải tôi không có mong
muốn về vật chất, nhìn thấy những đồ hiệu trên tạp chí, vẫn mong muốn
được sở hữu như ai thôi. Nếu chấp nhận bắt đầu cùng anh, chính là tự
nguyên chấp nhận khảo nghiệm của cuộc đời. Nhìn anh mang đến những mê
hoặc đầy sức hút, khẳng định sẽ còn hấp dẫn hơn chuyến đi Australia
nhiều, sau cùng tôi sẽ bất đắc dĩ phải nghĩ đến việc thỏa hiệp, liệu có
thể gánh vác nổi hậu quả của chuyện này không? Anh có thể cảm thấy quá
trình này rất thú vị, thế nhưng đối với tôi lại quá đỗi dày vò, cần
thiết gì phải làm khó bản thân như vậy?”

“Tôi không thể không nói, tâm trí của cô chín chắn hơn bề ngoài rất nhiều, rất biết cách bảo vệ bản thân.”

“Cao tiên sinh quá khen rồi.” Vương Xán mỉm cười nói: “Thực ra tôi
không hề chín chắn như vậy, ít nhất đối với cha mẹ, tôi luôn luôn là một đứa trẻ, không khi nào thôi lo lắng cho tôi. Nếu tôi về muộn thêm chút
nữa, họ nhất định sẽ gọi điện tới giục.”

Cao Tường đương nhiên hiểu được ý ngầm trong đó, mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Hai người bước ra khỏi quán cà phê Lục Môn, vừa đi tới gần chiếc xe
Jeep đậu gần đó thì thấy Trần Hướng Viễn lái chiếc Benz đến. Anh nhấn
mạnh phanh dừng lại, chỉ mặc một chiếc áo vest liền nhảy khỏi xe, gọi
tên Vương Xán: “Xán Xán.”

Vương Xán kinh ngạc quay đầu lại, những hạt tuyết trắng tinh, bé nhỏ bay lượn giữa hai người. “Xin chào anh.”

“Lúc nãy anh họp xong liền tới đây ngay, Tiểu Na, cô ấy…”

“Cô ấy vẫn kiên trì muốn nói chuyện cùng em, sau khi nói xong, cô ấy đã về nhà trước rồi.”

“Xin lỗi em.”

Giọng nói trầm ồm của anh hòa theo tiếng gió rít mang theo biết bao
tâm ý khác. Trái tim Vương Xán khẽ thắt lại. “Đừng xin lỗi thay cô ấy
nữa, tạm biệt.”

“Xin em đợi anh một chút.” Trần Hướng Viễn lấy hai chiếc vé từ trong
túi áo ra, đưa cho cô rồi nói: “Đây là vé đi xem kinh kịch của Mạnh Kinh Huy mà em vẫn muốn có, buổi tối ngày 31 tháng 12.”

Cảnh tượng lần đầu tiên hai người hẹn hò lại hiện lên trước mắt Vương Xán, ngay sau lần đó, họ bắt đầu yêu nhau. Cô từng cùng anh đi nghe
buổi hòa tấu piano, nhìn dáng vẻ chìm đắm trong âm nhạc của anh, cô cũng thực sự yêu thích thứ âm nhạc đó. Anh vẫn luôn ghi nhớ câu nói tùy tiện của cô trước đây, sau đó còn mua vé.

Những hạt tuyết vương lại trên khuôn mặt Vương Xán, dính vào lông mi
của cô, khiến cho đôi mắt cô càng lúc càng thêm mơ hồ. Anh cầm lấy tay
cô, đặt vé vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng nói: “Hãy tìm một người cùng
đi với em nhé.”

Cô không cho anh cơ hội nói thêm điều gì, liền kéo cửa xe bước lên.
Cao Tường lặng lẽ khởi động máy, thuận tay đưa một tờ giấy ăn cho cô. Cô đang nhìn vào hình ảnh dần dần bé đi của Trần Hướng Viễn hiện lên trong gương chiếu hậu, nhất thời không kịp phản ứng.

“Mau lau mặt đi.”

Vương Xán định thần lại, nhận lấy giấy ăn lau mặt rồi tự mỉa mai: “Thời tiết ngoài trời thấp quá, ngày mai có lẽ còn lạnh hơn.”

“Cậu ấy là bạn trai của cô hả?”

“Bạn trai cũ. Chúng tôi đã chia tay rồi.”

“Cô còn yêu cậu ấy không?”

Đôi mắt Vương Xán lại long lanh đầy nước “Tôi không biết nữa.”

“Thực ra cậu ấy cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô từ chối
tôi đúng không?” Anh dịu dàng nói với cô “Đợi khi nào cô hoàn toàn từ bỏ được cậu ấy, hãy nghĩ tới đề nghị của tôi cũng được.”

Vương Xán cúi đầu xuống, nhìn hai tấm vé trong tay, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, rệu rã, chẳng muốn nói thêm bất cứ lời nào khác.

Sau khi về nhà, Vương Xán tắm gội xong liền đi vào phòng ngủ, tựa đầu vào tấm kính cửa sổ lạnh giá, thất thần nhìn tuyết rơi đầy trời bên
ngoài cửa sổ, đến độ bà Tiết Phượng Minh bước vào phòng cũng chẳng hề
hay biết.

Bà Tiết Phượng Minh khoác thêm lên người Vương Xán một tấm áo lông vũ rồi nói: “Hôm nay nhiệt độ rất thấp, con cẩn thận không bị cảm lạnh
đấy.”

“Mẹ, mẹ nhìn xem hình như tuyết ngừng rơi rồi.”

Bà Tiết Phượng Minh nhìn ra bên ngoài, “Với thời tiết như thế này, có khả năng tuyết còn rơi tiếp.”

“Tất cả là do hiện tượng trái đất nóng lên, mấy năm rồi mà không có trận tuyết nào ra hồn cả.”

“Đúng thế, trận tuyết năm con được ba tuổi mới gọi là lớn, cả trên
trời dưới đấ