
t chỉ một màu trắng xóa, buổi sáng đa con tới trường mẫu
giáo, vừa ra khỏi cửa con đã thét lên: Trên mặt đất có nhiều kẹo trắng
quá.”
Vương Xán bỗng nghiêm mặt lại: “Con đã từng nói những lời đó sao?”
“Đương nhiên rồi, mẹ vẫn còn ghi lại trong nhật kí kìa. Buổi tối mẹ
vừa ngồi lật lại, còn có ngày tháng cụ thể cơ. Lúc đó con làm bố vui vẻ
vô cùng.”
“Nhìn xem cách miêu tả của con ngày xưa thì biết, chẳng khác nào so
sánh với người rắc muối, chẳng thể trở thành tài năng xuất chúng được.”
Bà Tiết Phượng Minh cũng bật cười. “Mọi thứ dường như mới chỉ là ngày hôm qua, vừa chớp mắt con đã lớn thế này rồi.”
“Lớn gì mà lớn ạ, con vẫn còn bé mà.” Vưong Xán cũng mỉm cười tươi
tắn: “Thanh xuân tươi trẻ, xinh đẹp như hoa, trẻ trung, năng động… Hầy,
mẹ, còn những cụm từ nào để hình dung nữa đây?”
“Đừng lắm chuyện. Mẹ có chuyện muốn nói với con đây, con còn nhớ cậu Tôn Kha Ninh, cháu của hiệu trưởng Tôn chỗ mẹ không?”
Vương Xán lắc đầu.
“Cậu ấy cùng học mẫu giáo với con ngày xưa, hồi đó hai đứa nhất quyết đòi nằm chung một chiếc giường, trong album gia đình hình như còn ảnh
con chụp chung với cậu ấy đấy.”
Vương Xán bắt đầu tràn đầy hứng thú: “Nói như vậy nghĩa là con cũng từng có một anh bạn thanh mai trúc mã sao?”
“Đúng thế, bố con sau đó phải điều chuyển công tác, để tiện việc đưa
đón, đành chuyển con sang trường mẫu giáo khác, lúc đó con còn khóc lóc
thảm thương cơ, ít nhất một tuần liền nhõng nhẽo đòi bố mẹ cho về học
trường mẫu giáo cũ cùng cậu ấy.”
“Tại sao tất cả mọi người đều ghi nhớ người bạn thanh mai trúc mã của mình, nói không chừng còn phát triển thành tình cảm lãng mạn, còn riêng con lại chỉ đau lòng có mỗi một tuần? Mẹ, mẹ nói xem có phải con là
người quá vô tâm vô tình không? Cho dù tốt hay xấu cũng đều quên hết
cả.”
Trước đó bà Tiết Phượng Minh còn cảm thấy buồn cười, thế nhưng lúc
này còn hơi hoảng trước vẻ mặt con gái, lo lắng gặng hỏi: “Tiểu Xán, con đang nghĩ gì thế?”
“Dạ, không có gì ạ.” Vương Xán thôi không suy tư nữa. “Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến cậu ấy?”
“Bây giờ cậu ấy vừa di du học từ nước ngoài về, hiệu trưởng Tôn muốn sắp xếp cho hai đứa gặp nhau một lần.”
“Thôi đi mẹ, con thực sự chẳng nhớ gì về cậu ấy nữa, chắc là cậu ấy
cũng quên con rồi. Hai người đã lớn đến tuổi này, lại còn đi gặp gỡ một
người đã hoàn toàn quên trong quá khứ, thực sự là ngại ngùng lắm.”
“Hàn huyên chuyện cũ cái gì? Hiệu trưởng Tôn cảm thấy điều kiện hai
đứa phù hợp, tuổi tác tương xứng, lại quen nhau từ nhỏ… Hầy, con nhìn mẹ như vậy làm cái gì?”
Lúc đầu, Vương Xán ngạc nhiên mở to mắt, bây giờ cười đến mức phát
run. “Mẹ, mẹ không nhầm đấy chứ, mẹ muốn con đi xem mặt sao? Xem mặt,
hành động không có chút lãng mạn nào, không phù hợp với quan điểm của mẹ đâu.”
Bà Tiết Phượng Minh lườm Vương Xán một cái: “Con nhìn mình xem, bây
giờ ngoài việc đi làm và rúc ở nhà thì còn cơ hội mà tận hưởng lãng mạn
không?”
Vương Xán bị đả kích trầm trọng. “Được, từ hôm nay trở đi con sẽ
thường xuyên đi chơi tối, mẹ không được kiểm soát giờ về của con đấy,
con thực sự không tin mình lại không có cuộc kì ngộ lãng mạn nào.”
“Mẹ không cho phép con làm bậy, vẫn nên hẹn thời điểm đi gặp Tiểu Tôn đi. Cậu thanh niên này mẹ cảm thấy không tệ chút nào đâu.” Bà nhìn vào
đôi mắt của con gái, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Mẹ không ép buộc con, cứ coi như là đi gặp bạn cũ thôi.”
“Bạn cũ cái gì ạ? Con đã nói là không có chút ấn tượng gì với cậu ấy rồi mà.’
“Vậy coi như đi làm quen một người bạn mới không được sao?”
Vương Xán vô cùng chán nản, cúi đầu không nói tiếng nào, bà Tiết
Phượng Minh vội lên tiếng. “Làm sao thế? Có phải đang trách mẹ nói
chuyện này trong khi con mới… thất tình không bao lâu? Bố con không cho
mẹ nhắc chuyện này với con, mẹ cũng không muốn khiến con khó xứ, thế
nhưng thứ gì cần từ bỏ thì nên từ bỏ sớm đi.”
“Cái gì mà từ bỏ hay không ạ?” Vương Xán chu miệng đáp, “Hôm qua con
vẫn còn vô cùng sung sướng, cảm thấy bố mẹ yêu thương con, chiều chuộng
con hết mực, cho dù con giữ giá cả đời, bố mẹ cũng không bỏ rơi con. Vậy mà hôm nay mẹ đã giục con đi xem mặt, con đang bị đả kích tinh thần đây này.”
“Đúng là đồ ngốc nghếch.” Bà Tiết Phượng Minh an lòng hơn. “Mẹ chẳng
hề có ý giục con xuất giá, mẹ chỉ muốn con có mối quan hệ xã hội rộng
lớn hơn nữa, đừng có suốt ngày ở nhà thế này, nếu thực sự gặp được người đàn ông của cuộc đời mình, đó không phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
“Cứ đợi con chơi thêm hai năm nữa, nếu vẫn không có ai để ý thì nói sau được không?” Vương Xán hớn hở lên tiếng.
“Người ta là thanh niên tài giỏi tuấn tú, vô cùng được hoan nghênh,
còn đợi được con hai năm sao? Hiệu trưởng Tôn có ấn tượng rất tốt về
con, nên mới chủ động liên hệ gặp gỡ đấy.”
“Con không thích đi xem mặt, ngại lắm.”
Bà Tiết Phượng Minh lắc đầu: “Hiệu trưởng Tôn chủ động liên hệ, không dễ