Old school Easter eggs.
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

hỏng vấn hết các nhân sỹ trong giới bất động sản, tìm tư liệu, nhưng Tư Tiêu Hán trước sau vẫn không chịu nhận lời phỏng vấn. Hôm nay, Vương
Xán lại liên hệ với Tư Tiêu Hán lần nữa, khó khăn lắm mới gọi điện được, ông ta lại đưa lời thoái thác, lí do là một khi loan tin giảm giá đi,
các phóng viên tìm đến xin phỏng vấn quá nhiều, hoàn toàn trái với
nguyên tắc làm người phải thầm lặng của ông.

Điều này không làm khó được Vương Xán, cô mỉm cười nói: “Vốn dĩ tôi
còn hẹn với Từ tổng, không phải tập đoàn Phong Hoa của bà Từ có mảnh đất ngay cạnh khu đất của ông sao? Muốn hỏi bà Từ có suy nghĩ gì trước hành động của ông, thế nhưng không đi tìm hiểu rõ cách nghĩ của ông, đến lúc đó e là bài viết sẽ thiếu tính khách quan.”

Tư Tiêu Hán bật cười nói: “Ha ha, Vương tiểu thư làm việc rất chu đáo, vậy hai giờ chiều nay đến văn phòng của tôi nhé.”

Thực ra Vương Xán đã đến tập đoàn Phong Hoa rồi, nhưng không thể xin
phỏng vấn Từ Hoa Anh được. Bà Từ Hoa Anh vừa xuất hiện, nghe thấy câu
hỏi của Vương Xán liền bật cười, sau đó gọi điện bảo trợ lí của mình là
Thiệu Y Mẫn: “Vương tiểu thư, Thiệu tiểu thư vừa quay về sau kì nghỉ
phép, vấn đề này cô ấy sẽ toàn quyền trả lời cô. Lần trước tôi ăn nói
thẳng thừng, không giữ chừng mực bị hội đồng quản trị phê bình, lần này
chắc phải giữ mồm giữ miệng một chút.”

Thiệu Y Mẫn là bạn học của La Âm, Vương Xán đã gặp mặt từ trước đó.
Cô cũng là đối tượng phỏng vấn mà Vương Xán rất hoan nghênh, có điều
không giống với phong cách nói chuyện sảng khoái của bà Từ Hoa Anh,
Thiệu Y Mẫn nói chuyện vô cùng cẩn trọng, khi phát ngôn giải thích rõ
ràng, hợp lí và lưu tâm đến mọi mặt, gần như không cần phải chỉnh lí gì
nhiều là có thể trực tiếp đăng bài. Vương Xán không dám hy vọng lần nào
cũng có thể nắm được dịp Từ tổng phát ngôn thẳng thắn, cho nên hoàn toàn mãn nguyện trước những đáp án thận trọng, thành khẩn mà không mang tính tiết lộ gì nhiều.

Buổi chiều, Vương Xán hội họp cùng Lí Tiến Hiên, đến tòa nhà ở trung
tâm thành phố của tập đoàn nhà đất Đinh Phong theo lời hẹn từ trước, để
gặp mặt Tư Tiêu Hán, Lí Tiến Hiên phỏng vấn không khác mấy so với những
người khác, còn nhắc đi nhắc lại trách nhiệm với xã hội của giới thương
nhân, sau đó tuyên bố rằng Đỉnh Phong hồi báo lại xã hội theo cách này
chưa được, hoàn toàn không đưa ra câu trả lời chính thức trước những
thắc mắc của họ, khiến họ cảm thấy chán nản. Vừa nói chuyện được khoảng
mười phút, ông liền nói có cuộc họp quan trọng, hai người bất lực đành
phải nói lời tạm biệt.

Lí Tiến Hiên than dài, “Anh đã nói từ trước rồi, ông ta là lão giang hồ, không thể nào hỏi ra nội dung gì gây sốc đâu.”

“Dù vậy cũng không thể không phỏng vấn được.”

Vương Xán vừa lật bản thảo ghi chép phỏng vấn, vừa bước ra khỏi thang máy, rẽ sang một bên liền đâm trúng vào một người, ngước đầu lên nhìn
không ngờ lại là Trần Hướng Viễn. Trần Hướng Viễn cũng kinh ngạc không
khác gì Vương Xán liền đỡ lấy người cô, sau đó nhặt giúp cuốn sổ rơi
dưới mặt đất.

“Xán Xán, chào em!”

Vương Xán nhận lấy cuốn sổ, rồi trả lời máy móc: “Chào anh.”

Trần Hướng Viễn mặc bộ vest màu đen, cầm theo một chiếc cặp táp đựng
hồ sơ, trên tay khoác một chiếc áo dạ, ăn vận quy phạm không khác gì
trước kia. Vương Xán đột nhiên có chút cảm giác lạ kì, mặt mày ngô nghê
chuẩn bị đi, thế nhưng Trần Hướng Viễn liền níu lấy cánh tay cô. Cô quay đầu lại, trong đôi mắt bình thản như không mọi ngày của anh bỗng hiện
lên sự cầu khẩn thiết tha.

“Xán Xán.” Anh gọi tên cô, nhưng dường như lại không biết tiếp theo
phải nói những gì, sau một lúc bình ổn lại tâm trạng, anh mới nói thêm.
“Em tới đây phỏng vấn à?”

Vương Xán gật đầu đáp: “Em đến phỏng vấn Tư tổng của tập đoàn Đỉnh Phong.”

Trần Hướng Viễn cau chặt đôi mày rồi nói: “Anh cũng có hẹn với ông ta, c箠bàn một vài việc.”

“Ừm, tạm biệt, em còn phải đến tòa nhà của tập đoàn đó để xem xét.”

“Khu nhà đó ở vùng mới, giao thông bất tiện, hay là em đợi anh một chút, anh nói chuyện với ông ấy xong sẽ đưa em qua đó.”

“Không cần đâu, em sẽ gọi xe tới đó.” Vương Xán cúi đầu xuống nhìn
bàn tay của anh, Trần Hướng Viễn đành phải buông ra. “Tạm biệt.”

Vương Xán không chờ câu trả lời của anh, vội vã đi ra khỏi tòa nhà
đó. Cô đột nhiên cảm thấy sợ bản thân mất kiểm soát, vậy nên chỉ biết
phải rời khỏi đây ngay tức khắc, nếu không rất có khả năng sẽ gây ra
những hành động nông nổi hơn nhiều so với việc xóa tên anh trên MSN.

Lí Tiến Hiên đuổi theo cô nói: “Này, bạn trai em có quan hệ nghiệp vụ với Tư Tiêu Hán thì tốt quá rồi, em xem liệu có thể hỏi han được thông
tin gì không?”

Bên ngoài tòa nhà, cơn gió lạnh buốt da ập tới, Vương Xán thu lại tâm trạng khi nãy, nhìn anh lắc đầu. Lí Tiến Hiên nhận ra được tâm trạng
khác thường của cô lúc này, không nói thêm điều gì nữa, gọi giúp cô một
chiếc taxi rồi nói: “Vậy thế này đi, em tới khu nhà của tập đoàn Đỉnh
Phong xem sao, anh sẽ tìm phó tổng vừa xin nghỉ việ