XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

ản thân, thừa nhận mấy buổi
tối liên tiếp ngồi lì ở công ty suy nghĩ lung tung, đúng là quá mệt mỏi, cũng đã quá chán ghét cảm giác này nên mới tìm ra cơ hội thay đổi cảm
giác.

Cô thành thật nói: “Thật ra đó là công việc của đồng nghiệp Lý Tiến
Hiên và lão Lương của tôi. Tôi chỉ là đúng lúc tham gia vào, cũng may
không làm liên lụy đến họ, không thì tôi thực sự không biết phải giải
quyết thế nào.”

Khi về đến nhà, Vương Xán cảm ơn Cao Tường lần nữa rồi bước lên lầu.
Mẹ nhìn thấy cô lại khoác áo của đàn ông, đang định nói gì đó thì thấy
Vương Xán cau mày cởi áo khoác, làm lộ ra chỗ áo rách lẫn vết máu và vết thương được băng bó ở vai. Bà cuống quýt, “Tiểu Xán, con sao vậy?”

Vương Xán cả đoạn đường cố bình tĩnh, giờ đã lên đến đỉnh điểm, bỗng mếu máo khóc, “Mẹ, con đi phỏng vấn rồi bị thương.”

Bà Tiết Phượng Minh kinh ngạc. Ông Vương Thao nghe thấy tiếng cũng
chạy từ phòng đọc sách ra. Hai người vây quanh con gái, liên tục hỏi
han. Vương Xán khóc lóc kể rõ đầu đuôi. Bà Tiết Phượng Minh vội đưa cô
vào phòng ngủ kiểm tra vết thương. Nhìn tấm băng gạc lớn, bà bỗng rơi
nước mắt. Ông Vương Thao đứng ngoài cửa cũng lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là
sao vậy?”

Bà Tiết Phượng Minh chỉnh lại quần áo của Vương Xán, “Đừng lo lắng,
cũng may vết thương không nghiêm trọng. Tiểu Xán, con có đau không?”

“Đau chứ! Mẹ, con sợ chết mất.” Vương Xán vừa khóc vừa nói. Cô vừa
nũng nịu, vừa vì muốn mượn cơ hội này khóc cho nỗi buồn đã kìm nén bấy
lâu.

“Con bé này, muốn da chết bố mẹ sao? Đi phỏng vấn làm sao mà thành ra thế này?”

Ông Vương Thao rất đau lòng, bước vào nói: “Cuộc điều tra nguy hiểm
như vậy, tại sao lại để một đứa con gái như con tham gia chứ?”

Cô không dám nói chính mình chủ động tham gia, “Có ai ngờ bọn người đó lại dám ra tay như vậy đâu.”

“Không phải con viết về mảng bất động sản sao, người ta có làm như vậy với con không?”

Vương Xán không ngờ cô thực sự đã làm bố mẹ lo lắng, chỉ biết áy náy
không khóc nữa, thổn thức giải thích, “Không đâu, bố mẹ đừng lo lắng.
Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Con không sao, chỉ là bị thương
ngoài da. Bác sĩ nói qua vài ngày là tháo băng được rồi, đến sẹo cũng
không còn nữa.”

Ngày hôm sau, nhận được sự cho phép của chủ nhiệm Dương, Vương Xán ở
nhà nghỉ ngơi một ngày. Cô nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, an ủi của
đồng nghiệp qua điện thoại, không thể không thuật lại tình huống bất ngờ nguy hiểm tối qua, rồi lại cảm ơn họ đã hỏi thăm, nói với họ ngày mai
cô sẽ đi làm.

Chiều tối ông Vương về nhà trước, nói sẽ tiếp đãi con gái một bữa ăn
thật ngon để an ủi. Nghe bố mẹững món ăn định làm, Vương Xán cảm thấy
mệt mỏi, thực sự cô không có chút khẩu vị nào nhưng vẫn chọn một món vốn là món tủ của bố – món táo tẩm bột.

Lúc này cửa bỗng mở ra, bà Tiết Phượng Minh bước vào, nhưng người đi
sau lưng bà làm Vương Xán ngạc nhiên. Đó là Trần Hướng Viễn, trên tay
anh cầm giỏ hoa quả và hoa tươi.

“Tiểu Xán, mẹ đi làm về, đúng lúc gặp Tiểu Trần đến thăm con.” Bà
Tiết Phượng Minh tỏ ra vô cùng vui mừng, “Tiểu Xán, con ngồi tiếp Tiểu
Trần, mẹ đi rót trà, nấu cơm. Tiểu Trần hôm nay ở lại đây ăn tối nhé.”

Ông Vương Thao cũng ngó đầu từ bếp ra phụ họa: “Đúng rồi, đúng lúc chú cũng mua rất nhiều thức ăn.”

Vương Xán buột miệng nói, “Anh ấy còn có việc, ngồi một lát rồi phải đi ngay.”

Bà Tiết Phượng Minh có chút bất ngờ, Vương Xán không biết làm thế
nào, cũng may Trần Hướng Viễn kịp thời nói, “Cô ơi, cô không cần bận rộn đâu ạ. Cháu có việc phải đi, cháu thăm Vương Xán rồi đi ngay. Xán Xán,
em không sao chứ?”

Thái độ của anh rất bình thản. Vương Xán tự cảm thấy hổ thẹn vì không thể bình thường được, lại thật sự không có cách nào đối diện với ánh
mắt soi xét của mẹ, “Mẹ, con vào nằm một lát. Hướng Viễn, anh vào đây
ngồi một lát đi.”

Hai người đi vào phòng của Vương Xán. Trần Hướng Viễn dìu cô ngồi lên giường, sau đó ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường, “Xán Xán, em bị
thương thế nào?”

“Em không sao. Sao anh biết em bị thương?”

“Lúc nãy anh nghe đồng nghiệp La Âm của em nói.”

“À!”

Lúc này bà Tiết Phượng Minh bước vào, bưng theo trà xanh và hoa quả
đã gọt vỏ, “Tiểu Trần, Tiểu Xán ở nhà cả ngày rồi, nhất định sẽ rất
buồn. Cháu cứ nói chuyện nhiều với nó nhé!”

“Vâng ạ!”

Sau khi bà Tiết Phượng Minh bước ra, hai người lại ngồi im không biết nói gì. Trong lòng Vương Xán rất muốn nhắc Trần Hướng Viễn lập tức đi
khỏi, nhưng lại nghĩ không có cách nào đối phó với sự nghi ngờ của mẹ,
chỉ đành cúi đầu không nói gì.

“Là vai bên nào vậy? Bị thương nặng không ? Có còn đau không?”

“Bên trái. Bị thương nhẹ, chỉ khâu vài mũi, không sao đâu.”

“Để anh xem nào.”

“Không cần.”

“Sao em không nói với anh là em bị thương?”

“Thứ nhất, đây chỉ là vết thương nhẹ, ngày mai em sẽ đi làm, không
cần thiết phải nói với toàn thiên hạ. Thứ hai, chúng ta đã chia tay rồi,