
chọn đi nước ngoài học.
Còn anh Ba và anh Tư thì ở lại bươn chải.
Chẳng mấy chốc đã tám năm trôi qua.Bà vợ nhà anh Ba đẻ cặp song sinh, con trai cũng đã năm tuổi rồi.
Bụng chị Tư đang mang bầu đứa thứ hai.
Hai người đó đám cưới, anh Hai và anh Năm đều không về dự được, chỉ gửi tiền mừng bằng đô la vào thẳng tài khoản của hai người.
Anh Tư gửi e-mail cho anh Cả:
“Anh Cả ơi, hai người sao vậy? Ở lại nước Mỹ luôn hay sao mà không định về thăm bọn cực nhọc này?”
Mấy ngày sau, anh Cả mới trả lời:
“Xin lỗi,… Thật ra nên nói sớm cùng các chú thì hơn. Anh với anh Năm sống
chung với nhau, chắc hẳn hai anh cũng không thèm nhìn mặt hai người
chúng tôi, gặp nhau rồi chỉ thêm ngượng ngùng, cho nên chúng tôi không
về để hai anh đỡ khó xử.”
Mấy ngày sau đó, tài khoản của anh Cả tự nhiên có thêm hai khoản tiền bằng nhân dân tệ chuyển vào.
Còn để lại vài dòng lời nhắn.
“Năm xưa chúng ta từng nói chơi, cho dù ai sau này đám cưới, những người
khác cũng phải lấy tiền lương một tháng để làm tiền mừng. Nhưng tụi em
không kiếm được nhiều tiền, còn phải nuôi vợ con nữa, cho nên tiền mừng
tuy ít ỏi nhưng cũng là tấm lòng của tụi em.
PS: Anh Cả, anh
tưởng em với anh Ba là ngốc lắm sao? Anh tưởng tụi em không biết thật
sao, khi tụi em đến học nhóm ở thư viện, thì anh và anh Năm ở trong
phòng làm gì đó?”
Anh E là một thiếu gia có tiếng, nhưng tính cách anh lại không ngông nghênh ngang tàng như
nhiều người nhầm tưởng. Trái lại, đôi khi anh rất ngây thơ và chân chất.
Anh L là chàng sinh viên học giỏi được cả học bổng lẫn học bổng khuyến học
của quốc gia, tính tình hiền lành nhún nhường, ở anh còn có cả tính năng động, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ thời đại.
Anh L một hôm
cùng bạn bè ngồi ăn cơm ở một quán cơm nhỏ, sau khi ăn cơm xong, mọi
người bày trò “mạo hiểm nói lời thật” (ai bị thua, sẽ bị phạt, phải thực hiện yêu cầu nào đó của nhóm). Kết quả là anh thua, bị “quốc vương”
(trong trò chơi) phạt đi sang bàn bên cạnh bắt chuyện làm quen với anh
E.
Không biết có phải là gia cảnh anh E quá khá giả, con người
anh lại không chơi bời, ngang tàng, nên khó hòa nhập vào giới con nhà
giàu hống hách, cũng không thể hòa nhịp với cuộc sống của những người,
lao động bình thường được, nên anh E suốt ngày trong trường chỉ thui
thủi một mình, ngay cả vào quán cơm ăn cơm, anh cũng lặng lẽ một mình
gọi cơm phần.
Anh L đi qua bên đó, suy nghĩ mãi rất lâu mới miệng được: “Anh E, nghe nói nhà anh có một căn biệt thự hai tầng phải không?”
Anh E bị chàng sinh viên này hỏi bất ngờ quá nên chết trân, ngước nhìn hồi
lâu người bạn cùng trường hoàn toàn không quen biết này, phần cơm thịt
sốt tương cá trước mặt vẫn còn nghi ngút khói. Anh E lắc đầu nguầy
nguậy, mặt rất ngây thơ: “Ai nói vậy?”
Tiếp đó, anh E nói với giọng điệu rất vô tội rằng: “Nhà tôi có mấy căn biệt thự lận, hơn nữa đều không chỉ có hai tầng đâu.”
Thế là họ coi như đã quen nhau.
Sau đó, không biết như thế nào, hai người đó rất thân thiết với nhau.
Sau đó, không biết như thế nào, hai người đó suốt ngày dính với nhau như hình với bóng.
Anh E từ đó cũng không ăn cơm một mình nữa.
Anh L ngày càng hiểu anh E hơn, chẳng hạn biết anh E mặc quần lót “giá rẻ”
cũng 68 tệ một cái, chẳng hạn biết anh E chưa từng có bạn gái nào, chẳng hạn biết anh E lúc ngủ phải ôm gối ôm, nếu không có gối ôm thì sẽ ôm
người.
Anh E cũng hiểu anh L nhiều hơn, như biết anh L có một
trái tim mới lạ, thích chụp ảnh nhưng không mua nổi chiếc máy ảnh; anh L cũng thích xem những thước phim tình cảm rẻ tiền. Mãi đến tận cấp hai,
anh L vẫn cứ tưởng mình sẽ cưới cô ca sĩ Lưu Nhược Anh.
Anh E vì
vậy mà hay chọc anh L: Khi nào anh thật sự cưới được Lưu Nhược Anh, nhớ
gửi cho tôi tấm thiệp mừng, chắc chắn tôi sẽ đi dự.
Anh L cười rất dịu dàng: “Vậy tôi phải về hỏi thử Lưu Nhược Anh mới được.”
Anh E bỗng nhiên nổi giận, quay đầu qua hướng khác, không thèm nhìn anh L
nữa.Kết quả là đợi đến hôm bộ phim Bầu trời mà Lưu Nhược Anh thủ vai
chính thức lên rạp, anh E tay cầm hai tấm vé xem phim hạng VIP đến tìm
anh L, sau đó mặt rất thản nhiên dúi vào tay anh L tấm vé ấy.
“Ê, anh em với nhau đối xử với anh cũng rất tốt phải không? Một tấm vé VIP
đến tận 100 tệ lận, người khác năn nỉ cũng không mua được đó. Hôm ngày
độc thân (11/11), anh rủ cô gái mà anh thích đi xem phim đi.”
Anh L cầm lấy tấm vé xoay tới xoay lui, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm anh E.
Anh E bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp hẳn, những lời thoại được anh E chuẩn bị
sẵn từ trước bỗng nhiên không nói tiếp được câu nào, nói chuyện thì lắp
ba lắp bắp khiến cho anh E cũng tự giật mình.
“Ấy, thôi chết.”
Những lời nói lắp bắp khô khan đó như đang trả bài. “Tôi mua nhầm vé
rồi, đây không phải là vé của Ngày độc thân, mà là vé tối nay, mà còn có một tiếng nữa là bắt đầu chiếu rồi!” Anh E suýt nữa cắn phải đầu l