
hắt lưng của Lâm Oai, rồi đi tiếp khám phá bên dưới, không chút do dự hay chần chừ nào. Lúc này
Lâm Oai có thể tưởng tượng được bàn tay của Mạnh Nhan hằng ngày gõ bàn
phím viết truyện thoăn thoắt và linh hoạt đến cỡ nào.
Một tay Lâm Oai ôm eo Mạnh Nhan, một tay giựt tóc anh, để động tác của mình phối
hợp nhịp nhành, và để Mạnh Nhan ngẩng đầu lên. Một giây sau, hai người
trao nhau những nụ hôn môi nồng cháy, đầu lưỡi hòa quyện vào nhau, hơi
thở cùng nhịp với nhau, khoảng trống phía sau chiếc xe hơi bỗng chốc đã
cháy lên những dục vọng rực lửa.
Trong đầu của Lâm Oai chợt thoáng qua một câu nói, đó chính là tóm tắt cốt truyện với vọn vẻn vài chữ:
“Tình yêu và dục vọng nồng cháy, bất di bất dịch.”
Anh buông môi Mạnh Nhan ra, hai trán chạm nhau, hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối. Một hồi sau, Lâm Oai thốt lên:
“Mạnh Nhan, mùi vị của em… còn tuyệt diệu hơn cả những gì em miêu tả trong truyện nữa.”
* * *
Vậy là con sói Lâm Oai đã hể hả chén sạch Mạnh Nhan ngay trong chiếc xe hơi đậu sát đường.
Cũng may xưởng in ở ngoại ô thành phố B vốn vắng vẻ. Dù ngay ở ngã tư đường, nhưng cũng không mấy ai qua lại, đã tạo một không gian đủ riêng tư cho
hai người mới gặp nhau đó mây mưa ái ân.
Dưới ngòi bút của Mạnh
Nhan, những cảnh giường chiếu mây mưa đó vừa mãnh liệt vừa miên man đê
mê, nhưng bản thân anh cũng chỉ là một trai tân bình thường thôi, làm
sao có thể chống cự nổi một Lâm Oai giàu kinh nghiệm được chứ. Thật ra
lúc đầu Mạnh Nhan cũng có chút phản kháng, nhưng đến một hồi đã chìm đắm trong sự đê mê đó, thậm chí còn chủ động choàng cổ của Lâm Oai gợi ý
anh ta làm thêm lần nữa, thêm một lần nữa đi.
Lâm Oai cũng sướng
đến tê người. Rốt cuộc anh đã đích thân được tận hưởng được mùi vị và
cảm giác đê mê từng được miêu tả trong truyện, cho dù là làn da trắng
mịn của Mạnh Nhan, hay là nốt ruồi nhỏ dưới chân mắt, dưới xương quai
xanh của Mạnh Nhan đi nữa, cũng khiến cho Lâm Oai không thể dừng lại
được, muốn hôn rồi lại hôn thêm lần nữa, muốn tận hưởng rồi lại tận
hưởng thêm lần nữa.
Anh ta yêu nhất là dái tai của Mạnh Nhan.
Trong truyện, Mạnh Nhan đeo đôi bông tai chữ cái LW. Còn Mạnh Nhan ở
ngoài đời lại là giảng viên đại học, phải chú ý đến cách ăn mặc, nên
không thể xỏ lỗ tai. Chỉ là những lúc không đi dạy, Mạnh Nhan kẹp đôi
bông tai có chữ cái LW để bày tỏ tình cảm mến mộ Lâm Oai mà thôi. Giờ
đây Mạnh Nhan chìm đắm trong cảm giác ngất ngây đó, há to miệng để hít
thở. Anh chẳng qua chỉ là một tác giả dạng tiểu thuyết Mary Sue cuồng
nhiệt mà thôi, chứ chưa hề nghĩ đến có một ngày sẽ được gặp gỡ chính
nhân vật trong truyện. Những tình cảm sâu đậm của anh đối với Lâm Oai
đại đa số là tưởng tượng ra, không ngờ giờ đây lại thành hiện thực.
Sau màn mây mưa nồng nàn, Mạnh Nhan nằm co người lại, gối đầu lên đùi của
Lâm Oai, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đó buông xuống hai vai. Anh thở nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền như đang nằm ngủ.
Lâm Oai quay nhẹ cửa kính xe xuống cho có một khe nhỏ, vừa hút thuốc vừa dịu dàng vuốt ve Mạnh Nhan.
“Mạnh Nhan, tiểu thuyết em viết, anh đã đọc rồi.”
Cơ thể Mạnh Nhan run lên, nhiệt độ cơ thể đang nồng cháy đó bỗng chốc giống như đã tắt ngúm, lạnh đến nỗi anh run rẩy.
“Nhắc đến tiểu thuyết đó, anh thấy hoang đường quá, nào là anh đóng phim rơi
xuống sông, nào là chuẩn bị đám cưới với cô gái làng chài, kết cục cuối
cùng còn ung thư máu gì gì nữa. Nói chết là chết sao?” Bàn tay của Lâm
Oai đang đùa nghịch trên lông mày, má, tóc, dái tai của Mạnh Nhan, rờ
khắp một lượt, nhưng lại càng khiến anh run hơn nữa.
Mạnh Nhan
vẫn nhắm nghiền mắt không dám nhìn anh ta, chỉ là mở miệng với giọng nhỏ nhẹ để trả lời: “Em chỉ là, em chỉ là viết cho vui thôi, chứ không phải thật sự muốn… Nếu như anh không vui, em sẽ…”
“Đổi cái kết đi,
cái gì chết chóc tùm lum.” Lâm Oai ngắt lời của Mạnh Nhan: “Em viết
trong hậu ký rằng, bởi vì cảm thấy trong hiện thực cuộc sống đời thường, hai ta là những người không quen biết nhau, cho nên cho dù kết cục buồn trong truyện cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng bây giờ hai ta vừa gặp nhau đã “tìm hiểu” kỹ đối phương rồi, em có thể cho một kết cục sum vầy được chứ?”
“Sao ạ?” Mạnh Nhan ngạc nhiên mở mắt lên, thì thấy nụ cười tươi tắn như gió xuân của Lâm Oai hiện lên trong mắt.
Lâm Oai cúi đầu, hôn lên đôi môi ửng hồng đáng yêu của Mạnh Nhan: “Nhà văn
ơi, đợi khi nào em ngoan ngoãn sửa đổi kết cục buồn thành kết thúc có
hậu thì anh sẽ tặng em đôi bông tai kẹp bằng hột xoàn thật.”
Lâm
Oai vừa hôn khắp người Mạnh Nhan, vừa nghĩ thầm: Vừa rồi chỉ mới nếm thử cảm giác một cảnh ái ân trong truyện thôi, mà mình đã sung sướng thế
này. Không biết nếu thử hết lượt những cảnh ái ân trong truyện thì phải
chăng mình càng không thể rời xa Mạnh Nhan được?
Nhưng mà, nể
tình bức “thư tình” hơn bảy trăm mấy chục ngàn chữ đó, anh làm sao nỡ
lòng nào mà rời xa “chú cừu non” ngon miệng này chứ.
Tác giả tiểu thuyết sex gay Mary