Old school Swatch Watches
Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322792

Bình chọn: 7.5.00/10/279 lượt.


Cô gái đang quàng tay Lưu Minh Dư mở lời: “Chồng ơi, chính là người này đã dành chỗ của em! Anh phải đòi lại cho em!”

Việc này ban đầu thực ra rất nhỏ, bạn gái mới của Lưu Minh Dư và cô gái núp
trong lòng Vương Vĩnh Chí cùng chiếm chỗ của nhau trong thư viện dẫn đến cãi nhau, sau đó làm lớn chuyện, đòi dẫn bạn trai của họ đến cùng tham
gia cuộc chiến.

Chuyện này khiến Lưu Minh Dư khó xử, đặc biệt khi đối phương lại là Vương Vĩnh Chí. Hai cô gái bắt đầu cãi cọ quyết liệt, hăng say đến nỗi không nhận ra người đàn ông của họ đang đứng im lìm
cạnh đó và nhìn nhau.

Sự bình tĩnh của Vương Vĩnh Chí càng làm
Lưu Minh Dư tức tối hơn. Tuy anh tỏ vẻ bình thường, nhưng kỳ thực chỉ
cần ai đó châm ngòi thì quả bom tức giận của anh sẽ bùng nổ.


con gái cũng thật nhỏ nhen, chỉ vì một chỗ ngồi mà cãi nhau, đến nỗi sắp đánh nhau. Cô bé hồng đỏ trong lòng Vương Vĩnh Chí gây sự trước, giơ
tay muốn cào bạn gái của Lưu Minh Dư.

Lúc này, để giữ thể diện,
Lưu Minh Dư hướng người ra trước đỡ cho bạn gái mình. Nhưng do móng tay
của đối phương quá sắc, cào anh đau điếng không thể chịu nổi, đành phải
hất cô ta ra xa.

Kết quả là cô bé hồng đỏ này làm lớn chuyện, hét lên: “Anh đẩy tôi? Đường đường là đàn ông mà lại đi đẩy phụ nữ thế à?
Tôi là con gái mà! Anh như vậy là sàm sỡ biết không? Anh biết sàm sỡ là
thế nào không, anh đang sàm sỡ tôi đấy!!! Anh dám động vào tôi sao? Anh
động vào đi, tôi kiện anh tội quấy rối tình dục!!!”

Câu nói này
vô tình là ngòi dầu làm ngọn lửa âm ỉ trong lòng Lưu Minh Dư bùng cháy,
đốt sạch cả sợi lý trí cuối cùng mà anh đang cố cầm cự.

“Quấy rồi tình dục? Mẹ kiếp, cô nói tôi quấy rối tình dục?!!! Mẹ kiếp, tôi cho cô biết thế nào là quấy rối tình dục!” Nói rồi anh kéo Vương Vĩnh Chí đang đứng khoanh tay đứng nhìn về phía mình. Trước bàn dân thiên hạ, anh dán chặt môi mình vào môi Vương Vĩnh Chí.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Vương Vĩnh Chí phản ứng rất nhanh, ôm lấy Lưu Minh Dư, làm cho hai đôi môi càng khít nhau hơn.

Lưu Minh Dư cũng không chịu thua, ôm lấy vai Vương Vĩnh Chí, hôn say đắm.

Mọi người há hốc mồm, mắt trợn tròn. Hai cô gái đi cùng lúc này cũng chết đứng tại trận.

Hai người họ cứ ôm hôn nhau thắm thiết như thế, giống như hai con thú dữ
đang đọ sức tranh hùng. Thoắt cái mười phút đã trôi qua, hai người mới
buông nhau ra, nhưng tay họ thì vẫn nắm chặt.

“Con bé kia đã thấy rõ chưa? Thế này mới gọi là quấy rối tình dục này!” Lưu Minh Dư lau
miệng một cái, tỏ vẻ vô cùng đắc thắng. “Bây giờ bạn trai của cô đã
thuộc về tôi, đây là người đàn ông của tôi!”

Vương Vĩnh Chí cười, ôm lấy vai Lưu Minh Dư, ra sức vuốt lấy tóc anh. “Ngốc ạ, đấy là em họ em.”

“…” Lưu Minh Dư im lặng, nhìn em họ của Vương Vĩnh Chí, nhìn sang bạn gái
mình như đã hóa đá tự bao giờ, sau đó anh quay đầu một cái: “Thì đã
sao?”

Anh “hứ” một tiếng rõ to, rồi như một con gà đắc thắng, quàng tay Vương Vĩnh Chí bỏ đi nhanh.

* * *

Kết quả là khi ra đến cửa thư viện, Lưu Minh Dư lập tức hoảng sợ, miệng lẩm bẩm: “Vương Vĩnh Chí à, Vương Vĩnh Chí, mẹ kiếp, sự trong sạch cả đời
của tôi sụp đổ trong tay cậu rồi!” Nói rồi anh dựa vào người Vương Vĩnh
Chí: “Mau, mau, mau! Mau đỡ anh, anh không nhấc nổi chân nữa rồi!”

Vương Vĩnh Chí phì cười, ôm lấy Lưu Minh Dư, và chính tại cổng thư viện đông
người qua lại ấy, họ lại trao nhau nụ hôn nồng thắm.

Nếu không phải bị dừng lại do kẹt xe vào giờ cao điểm, mà Vương Liên Vũ lại phải tham gia một
cuộc họp quan trọng lúc chín giờ, thì anh quyết không lựa chọn phương
tiện di chuyển là tàu điện ngầm.

Anh đứng ở cổng tàu điện, người
đông như đại hồng thủy, cảm giác hai mươi tám năm qua chưa từng có lần
thử thách nào khó khăn như vậy. Anh chật vật lắm mới quay được người để
nhìn ra đường lớn, tình trạng ùn tắc có chiều hướng nghiêm trọng hơn,
sau đó lại khó khăn lắm mới quay người lại được, trôi theo dòng người
bước vào trạm như những con quái vật bồng bềnh trong chậu máu.

Sau đó lại phải trải qua các cửa ải sau, “chen lên tàu mà không chen nổi” - “sau khi chen lên được, do tay không có chỗ nắm, để lung tung có thể bị mắng là sàm sỡ” - “đến trạm nhưng không chen xuống được” - “đành phải
ngồi thêm một trạm nữa” - “kết quả là không chen lên nổi chiều tàu điện
ngược lại” - “đợi hai chuyến tàu mới chen lên được” - “lần này may mà có thể thuận lợi lên và xuống tàu”… Vương Liên Vũ mồ hôi đầm đìa đứng tại
trạm tàu điện ngầm ngay bên dưới công ty anh. Bộ dạng mệt mỏi hoàn toàn
không giống một chuyên viên cao cấp hàng lãnh đạo của công ty thương mại quốc tế chút nào, ngược lại trông như anh lính vừa lăn lộn dưới hầm
chui lên.

Và anh chuyên viên cao cấp trông như chú lính bụi bặm này lại gặp một vấn đề mới - anh không tìm được cổng ra!!!

Công ty của anh ở một vị trí vô cùng lý tưởng, có thể nói là nằm tại khu
trung tâm thương mại của thành phố. Bởi thế trạm tàu điện ngầm nơi đây
được thiết kế như