Disneyland 1972 Love the old s
The Smile

The Smile

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329910

Bình chọn: 9.5.00/10/991 lượt.

>Cô khẽ giật mình một cái, vội vội vàng vàng đứng lên. Không hiểu sao cô cảm thấy rất sợ mỗi khi hắn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cô. Nhưng cô hoàn toàn không để ý đến cái chân mình, lại một trận đau buốt ập tới khiến cô một lần nữa ngã xuống.

“ Này…” Trần Hà Duy ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cái chân đang sưng to lên của cô, đôi lông mày hơi nhíu lại.

“ Tôi cõng cô.”

“ Tôi…”

Hắn ta cũng chưa kịp để cô nói hết câu, kéo hai tay cô quàng qua cổ mình, cõng cô lên vai.

“ Nhúc nhích là chết với tôi.” Hắn ta hạ giọng uy hiếp cô nhưng trong giọng nói dường như mất đi vài phần lạnh lùng. Hắn từ thời khắc đó đã mở lòng với cô. Mở cửa trái tim đã bị khóa chặt sao?

Hắn lần thứ hia cõng cô, nhưng hiện tại cô không cảm thấy buồn ngủ. Cô nhìn hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc.

“ Anh…”

“ Gì?”

“ Chúng… chúng ta… đang đi đâu vậy?” Cô lắp bắp nói.

“ Cô là đồ ngốc sao? Tối như thế này làm gì có taxi đi qua đây. Tôi không mang theo điện thoại. Biệt thự của tôi ở gần đây, cũng không có ai ở đó.”

Cô có chút ngạc nhiên, lại nhớ đến điện thoại, hình như cô chưa có báo với quản gia Kim. Cô rút điện thoại từ trong túi áo ra, mới phát hiện là nó hết pin từ bao giờ.

“ Ah… tôi…” Cô nghĩ, vậy là đêm nay mình phải ở cùng với người này?

“ Cái gì?” Hắn ta có chút khó chịu quay sang lườm cô.

Cô bị ánh mắt đó dọa cho á khẩu, chỉ có thể ấp úng nói: “ Không… không có gì…”

***

“ Két!”

Cánh cổng cũ kỹ được mở ra vang lên một tiếng “két” nghe có phần chối tai. Có lẽ nó đã lâu không đươc tra dầu.

Trần Hà Duy sau khi bước vào trong sân liền quay người khóa cửa lại. Hắn cõng cô bước vào trong nhà.

Vũ Linh Nhi nằm trên lưng hắn ngó nghiêng nhìn quay. Căn biệt thự này không quá lớn nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác bình yên. Đặc biệt ngoài vườn có trồng rất nhiều loài hoa đủ màu sắc.

Trần Hà Duy đem theo cô vào trong lòng khách, sau đó đặt cô xuống ghế sofa, còn bản thân mình thì đi đâu đó.

Vũ Linh Nhi bị bỏ lại một mình trong phòng khách. Cô cảm thấy có chút sờ sợ, dù sao thì cô cũng đang ở chỗ lạ. Cô cứ đảo mắt nhìn quanh phòng một cách khá bồn chồn.

Phòng khác cũng khá giản dị, bàn ghế sofa đều theo phong cách cổ điển. Đột nhiên cô lại chút ý tới một khung ảnh được đặt trên cái bàn nhỏ cạnh ghế cô đang ngồi.

Trong khung ảnh có hình của một người phụ nữ. Bà ta khá trẻ, xem cũng chỉ khoảng 30 tuổi. Điều đặc biệt bà ta là người ngoại quốc. Người đó có một mái tóc vàng và một cặp mắt màu xanh. Thật sự trông bà ấy rất đẹp.

Đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của hắn ta rằng mẹ hắn là người ngoại quốc. Đây… là mẹ hắn sao?

Cô nhìn không chớp mắt về phía tấm ảnh đó. Bỗng, một vài tiếng động từ đâu đó truyền đến tai cô. Cô quay đầu, ngó nghiêng khắp nơi nhưng không thấy gì, cũng không thấy hắn ta đâu. Cô đứng dậy, khó khăn đi tập tễnh từng bước. Cô đi sâu vào trong mới phát hiện phòng khách thông với phòng ăn. Và cô nhìn thấy hắn. Hắn mở cửa tủ lạnh ra, lấy một vài thứ gì đó.

“ Sao lại vào đây? Cô muốn cái chân tàn phế luôn à.” Hắn ta đặt đống đồ vừa mới lấy ra lên bàn ăn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

“ Tôi…” Cô gãi gãi tóc, cúi gằm đầu xuống. Hắn nhìn cô khiến cô cảm thấy sợ.

“ Ngồi xuống.” Hắn chỉ vào cái ghế cạnh bàn ăn, ra lệnh cho cô.

Cô răm rắp nghe lời ngồi ngay xuống ghế, im lặng không lên tiếng.

Hắn cũng không để ý đến cô, tiếp tục chú tâm vào công việc của hắn – nấu ăn. Cô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn nấu ăn, từng động tác được làm rất thành thục. Dường như hắn đã quen với việc này rồi.

Không lâu sao đó cô bắt đầu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hình như là cơm rang.

“ Cạch!” Hắn cầm hai đĩa thức ăn đặt xuống bàn, một đĩa để trước mặt cô. Sau đó hắn cũng ngồi xuống.

Vũ Linh Nhi nhìn chăm chăm vào đĩa cơm đủ màu sắc trước mặt kia, đột nhiên có chút lưỡng lự. Cô vẫn chưa ăn.

“ Còn không ăn?” Hắn nhìn đĩa cơm của cô, có chút khó chịu mà nói.

“ Tôi… tôi…”

“ Tôi tôi cái gì. Bộ cô bị bệnh nói lắp à?”

“ Tôi dị ứng với cà rốt.” Vũ Linh Nhi thật thà nói, đầu cúi gằm xuống.

Hắn nhìn cô, không nhanh không châm kéo đĩa cơm của cô về phía mình, làm một việc mà hắn trước đây chưa từng làm, cũng chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm. Hắn dùng thìa xúc hết cà rốt ra một cái đĩa nhỏ để bên cạnh.

Vũ Linh Nhi ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn hắn. Mặt cô đột nhiên có chút đỏ. Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng xúc cà rốt ra.

“ Cô không ăn hết là chết với tôi.” Hắn đẩy đĩa cơm rang không có cà rốt về phía cô, nạt cô một cái rồi cúi đầu xuống ăn.

Vũ Linh Nhi cũng không nói gì, lặng lẽ ăn. Bữa cơm giữa hai người cứ như vậy trôi qua trong im lặng.

***

Đồng hồ điểm đúng 10 giờ. Vũ Linh Nhi lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ được. Nó