Old school Swatch Watches
The Smile

The Smile

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329892

Bình chọn: 10.00/10/989 lượt.

ổi, vang lên một giọng nói đều đều. Giọng nói trầm thấp lại có chút lạnh, có chút vô cảm.

“ Mẹ tôi là người nước ngoài, bà cùng với người đàn ông đó sinh ra tôi. Từ đó, tôi có tên là Trần Hà Duy…”

Như một dòng ký ức hiện về trong đầu hắn. Từ lúc hắn sinh ra, hắn đã sẵn số mệnh là phải đau khổ. Hắn nhớ, năm đó…

Năm hắn lên tám tuổi, vào đúng ngày sinh nhật của mẹ hắn. Ba hắn lần đó đi công tác, không có nhà.

Một người đàn ông lạ mặt nào đó cầm sung dí sát vào đầu mẹ hắn, ông ta hét lên, tiếng hét đáng sợ đánh vào lòng hắn. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ…

“ Muốn con đàn bà này sống thì đưa tiền đây cho tao.” Người đàn ông lạ mặt đó díu sung vào đầu mẹ hắn mà uy hiếp.

Hắn muốn chạy, chạy ra chỗ mẹ hắn nhưng quản gia đã giữ chặt hắn lại. Ông ôm chặt lấy hắn, ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của hắn.

“ Trần Hữu Hà! Là ông hại chết cả nhà tôi! Hôm nay tôi phải bắt ông đền tội.” Người đàn ông đó trợn trừng đôi mắt đáng sợ vằn lên đầy tia máu nhìn về phía người mà hắn gọi là ông nội.

Trần Hữu Hà tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, từ trong túi áo rút ra một khẩu súng ngắn màu đen chĩa thẳng về phía mẹ hắn và người kia.

“ Ông định làm gì? Định giết chính co dâu của mình sao?” Người đàn ông kia dường như không còn tỉnh táo nữa, ông ta cười như điên.

“ Ba?” Mẹ hắn nhìn ông nội, gọi một tiếng sau đó hướng ánh nhìn tuyệt vọng về phía hắn.

Hắn không biết bản thân mình từ khi nào đã khóc. Người quản gia kia vẫn ôm chặt lấy hắn.

“ Không có gì có thể cản trở tôi. Tôi sẽ không bao giờ đưa tiền, cho dù người đứng kia là con trai tôi.” Trần Hữu Hà cười lạnh, khẩu súng chĩa thẳng vè phía mẹ hắn.

Hắn lúc đó từng lời từng chữ của ông nội nghe rất rõ ràng, hắn nhìn trân trân về phía người đàn ông tàn độc kia. Từ thời khắc đó, một đứa bé mới 8 tuổi đã biết hận. Hắn hận ông ta.

“ Duy! Mẹ yêu con.”Đây có lẽ là câu nói cuối cùng của mẹ hắn.

“ Pằng!”

Tiếng súng vang lên đầy đáng sợ. Mẹ hắn từ từ ngã xuống, ngay trước mắt hắ, mẹ hắn vẫn nhìn hắn, một cái nhìn đầy yêu thương. Trong tay mẹ hắn vẫn cầm chặt hộp quà chưa kịp tặng hắn. Hôm nay, là sinh nhật hắn.

“ Rào! Rào! Rào!”

Một trận mưa bất chợt ập đến. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ hắn, nhìn mẹ hắn nằm trong vũng máu. Lạnh lẽo. Đôi mắt của hắn chứa đầy bi thương biến thành hận thù. Hắn nhìn sang người đàn ông vừa giết chết mẹ hắn mà trong mắt không một chút cảm xúc kia. Hắn hận ông ta.

“ Rào! Rào! Rào! Rào!”

Mưa vẫn rơi, hắn thấy miệng mình mặn chát. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Hắn khóc.

“ Mấy ngày sau, người tôi gọi là ba từ nước ngoài trở về. Trên mặt không có gì gọi là đau khổ, ông ta cùn mang theo một người phụ nữ và một đứa bé mới 4 tuổi. Nó đó là em trai tôi.” Hắn ta khẽ cười lạnh, ánh mắt không giấu diếm sự giận dữ cùng bi thương. Hắn như đang chìm đắm trong thế giới đen tối của chính mình.

Sau khi người đàn bà cùng đứa con của bà ta bước vào căn nhà của mẹ hắn. Bà ta thường xuyên đánh đập hắn, nhưng trong cái nhà đó ngoài người quản gia nuôi hắn từ nhỏ thì lại chẳng có ai quan tâm đến hắn. Hắn, lúc đó chỉ là đữa trẻ 8 tuổi.

Hắn không thể làm gì, tất cả hắn đều nhịn. Nhưng đến cuối cùng, hắn cầm lấy cái bình cổ mà Trần Hữu Hà yêu thích nhất ném thẳng xuống đất.

“ CHOANG!!!”

Chiếc bình sứ vỡ tan.

Hắn bước ra khỏi căn nhà đó, Từ lúc bước ra hắn đã thề rằng sẽ không bao giờ quay lại đó. Không bao giờ. Hắn phải trả thù tất cả bọn họ. Hắn phải khiến bọn họ sống không bằng chết.

Hắn dùng số cổ phần mà mẹ để lại cho hắn trên danh nghĩa của ông quản gia mua một căn nhà, không còn dính líu gì đến những con người kia nữa. Năm đó, hắn mới 11 tuổi.

Vũ Linh Nhi không biết từ khi nào đã quay sang nhìn hắn. Ánh mắt cô nhìn hắn tràn đầy bi thương. Hắn ra lại là một người như thế.

Sắc trời dần dần trở nên tối hơn, không biết hai người họ đã ngồi ở đây bao lâu rồi. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn làm lung lay những bông cỏ lau. Vũ Linh Nhi cũng cảm thấy lạnh, thật ra là cô chịu lạnh rất kém.

Trần Hà Duy ngồi bên cạnh cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía chân trời đằng kia. Qủa cầu lửa đỏ rực như dần dần biến mất chỉ để lại vài tia nắng yếu ớt. Cho đến kia nắng tắt, màn đêm đã thật sự bắt đầu.

“ Đi thôi.” Hắn ta đứng dậy, không nhanh không chậm mà nói.

Vũ Linh Nhi ngước đầu lên nhìn hắn, hai tay xoa vào nhau. Cô đang lạnh. Nhờ ánh sáng từ cây đèn đường nên cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng nhưng có cái gì đó khang khác. Nhưng cô không thể lý giải đó là gì.

Hắn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô, kèm theo đó là một ánh mắt uy hiếp. “ Ăn mặc thế cô muốn bị lạnh chết à?”

Không hiểu sao cô lại cảm giác hắn đang quan tâm đến mình. Cô lại cứ như vậy ngây ngốc nhìn hắn.

“ Còn không đứng? Đứng lên!” Hắn hơi nhíu mày, lườm lườm cô.