
cô vô cùng. Rốt cuộc dù có cố gắng cách mấy vẫn không thể so bì được với vị trí của cô
trong tim anh ấy. Tại sao chứ??? Tại sao tôi phải chịu quả báo như vậy,
chẳng lẽ tôi gây bao nhiêu tội ác là phải trả giá bằng cách mất đi Quốc
Thịnh hay sao? Cô nói đi, cô mau nói đi!!!”
Cẩm Tú
càng nói càng phát điên, cả người nhào về phía cô nhưng vẫn nằm trong
vòng kiểm soát của Kevin, hoàn toàn không thể chạm được đến người Phương Nhã.
“ Cô nói cái gì vậy? Cẩm Tú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả????”
Cô sắc mặt tái đi, mồ hôi lạnh úa ra đầy trán, trong lòng chợt thấy
hoang mang. Hai chân run rẩy từng bước tiến về phía Cẩm Tú, giọng nghèn
nghẹn:
“ Quốc Thịnh đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô nói đi chứ???”
Cơn khó thở bộc phát, đôi môi Cẩm Tú tím đi vì đau đớn, trợn trừng nhìn cô rất lâu, rất lâu sau đó mới bật khóc:
“ Tôi xin lỗi, là tôi đã sai. Tôi không nên độc ác như vậy, không nên
đối xử với cô như vậy. Nếu như tôi có lương tâm một chút thì sẽ không
làm liên lụy anh ấy và khiến anh ấy chết!!!! Là tại tôi, là tại tôi đã
hại chết Quốc Thịnh!!!! Huhuhu!!!”
Sấm chớp bão bùng ...
Trái tim cô chết sững ...
Xa phía chân trời, một tia chớp lóe lên báo hiệu cơn mưa giông sắp đến!
Sắc mặt cô càng thêm tái mét, dường như mọi sức lực bị trút đi hết,
toàn bộ sự sống cạn kiệt, cả người cô đổ ập xuống mặt đường, mọi thứ
dường như quay cuồng trước mặt:
“ Cô ... cô nói cái gì? Quốc Thịnh ... anh ấy ...???”
Gió đêm lay động, bờ môi Cẩm Tú trắng nhợt run rẩy cố kềm chế cơn nấc
nghẹn. Vài giây sau, cô ta trở nên điên cuồng hơn, lập tức nhào người
lao ra đường lớn, liên tục gào thét cuồng loạn. Nhưng chưa kịp chạy được nửa bước thì những người của Kevin đã kịp thời giữ chân cô ta lại. Hai
tên vệ sĩ đứng ở hai bên tạo thế kìm kẹp, tuyệt đối không để cho Cẩm Tú
một kẽ hở nào để thoát khỏi.
“ Buông tôi ra, tôi phải gặp ba của mình!!!! Tôi phải đi gặp Một Mắt!!!!”
Phương Nhã cả cơ thể cứng đờ, điên cuồng xoay đầu lại nắm lấy vạt áo
của Cẩm Tú mà kêu lên. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, cô thật muốn
biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!!!
“ “ Thời gian trôi qua, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng mỗi cơn đau luôn
lớn gấp bội phần hạnh phúc. Không hề có điều gì là vĩnh cửu. Chỉ có nước mắt và bi thương là còn mãi trong lòng. Cách tốt nhất để chữa lành chỉ
đơn giản là chờ đợi. Chờ một ngày nào đó, nỗi đau sẽ hóa thành cát bụi,
chôn theo nỗi nhung nhớ vào tận cùng của trái tim.
Một đêm, mọi trật tự phút chốc bị đảo ngược.
Một đêm, chỉ một đêm thôi mà cả thế giới dường như đều thay đổi!
Nghiệp chướng này, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?”
---------
11h đêm. Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.
Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng ...
Cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Thân ảnh cô gái với dáng vẻ tiều tụy kia cũng vừa mới chợp mắt được một lát.
Bốn bề xung quanh im phăng phắc, hoàn toàn không một tiếng động. Dường như, cô đã ngồi ở đây được lâu lắm rồi!
Anh ngồi bên cô, không hề nói một câu nào. Đầu dựa vào tường, hai tay
đặt lên đùi giữ dáng vẻ lạnh lùng hiếm có. Bây giờ, ngoại trừ im lặng
anh thật không biết phải mở lời với cô thế nào. Mọi chuyện, dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh!
Họ nhớ như in
khoảnh khăc phát điên khi ở ngoài đường của Cẩm Tú. Nhưng chỉ vỏn vẹn
vài tiếng đồng hồ ở bệnh viện thôi, cô ta dường như biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.
“ Có vẻ như trong những ngày
qua, bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn. Trong thân tâm cô ấy
không hề muốn chấp nhận sự thật này, nên tiềm thức đã đánh thức bản năng tự bảo vệ, khiến cô ấy chọn cách lãng quên. Và tác động lên hệ thần
kinh làm cho cô ấy cứ nghĩ mình là một cô bé tám tuổi không hề lo âu
buồn phiền, cũng không hề đau khổ.”
Lời nói của bác sĩ luôn văng vẳng bên tai Phương Nhã và Kevin. Họ thật sự không biết phải
làm cách nào để đối mặt,cảm giác trong lòng cũng không rõ có phải hả hê
vui sướng hay không? Hơn thế nữa ...
Cô liếc nhìn
quyển nhật ký của Quốc Thịnh nằm trên ghế, bàn tay run rẩy không hề dám
động đến. Hay nói đúng hơn, cô không có can đảm đế biết được nội dung
bên trong là gì.
“ Em không muốn xem sao?”
Màn đêm lạnh lẽo, âm thanh trầm đục của anh vang lên át cả những tiếc
nấc nghẹn của Phương Nhã. Cô lắc đầu, môi mím chặt lại đau khổ. Cô không dám nhìn anh, cũng không còn đủ sức để cầm lên quyển nhật ký đó. Nước
mắt cứ vì thế mà thấm trên đầu môi, tí tách chảy xuống.
Khi kịp thời dẫn Cẩm Tú vào bệnh viện, cô đã lấy điện thoại của cô ta
mang trong người gọi điện cho Triệu Ánh và Đình Phong để họ biết được
chuyện này. Nhưng khi họ xuất hiện, cô lại không nghĩ rằng trên tay họ
còn mang theo quyển nhật ký của Quốc Thịnh.
Lúc đó, cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng mình. Sợ rằng khi đọc
được những dòng nhật ký sẽ không kìm được n