
ở dài, nghiêm nghị nhìn cô và nói:
“ Jessica, anh sẽ dẫn em đi gặp một người!”
-----
Bầu trời tối mịt, con đường rộng thênh thang phủ đầy những đóa hoa
phượng vĩ. Gió như rít bên tai, đâu đó trong không khí vang lên tiếng
rên rỉ của một cô gái. Đến khi nhận biết được nơi phát ra tiếng nói, thì chiếc xe Lamborghini màu trắng đã kịp thời xuất hiện, và xung quanh là
bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó cung kính cúi đầu chào.
Người vừa bước xuống xe là Kevin và Phương Nhã. Anh thận trọng quàng
vai cô, ép cô sát vào ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng phát ra tiếng nói:
“ Sao rồi?”
Một tên vệ sĩ trong đám e dè lên tiếng, đôi mắt hướng về phía xa – nơi
cô gái điên ngồi ôm mặt khóc. Vì khuôn mặt của cô ta bị đôi tay thon dài trắng như ngọc che lại, nên Phương Nhã hoàn toàn không thể nhận ra đó
là ai.
Trong một góc khuất của con hẻm, giọng nói của tên vệ sĩ khiến Phương Nhã như bừng tỉnh:
“ May là chúng tôi đã kịp thời kéo cô ta rời khỏi nơi đó. Nếu không
nhất định chuyện của Một Mắt sẽ bại lộ!” – Ngập ngừng một chút, hắn ta
vẻ như hơi bất ngờ, lại lần nữa liếc nhìn cô gái kia – “ Giám đốc yên
tâm, chúng tôi vẫn đang kiểm soát. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là
... hình như tâm lý của cô ta lúc này không được bình thường!”
Cái tên Một Mắt bất ngờ được nhắc đến, cô kinh ngạc nhìn anh và tên vệ sĩ, sau đó liền hãi hùng nhìn cô gái đang ngồi khóc kia. Bất chợt, một ý nghĩ hình thành trong đầu theo trực giác. Người con gái đó không phải
là ....???
“ Cẩm Tú!!!!”
Xuyên suốt
màn đêm, tiếng khóc thê lương của cô ta như rạch một nhát dao vào tim
Phương Nhã. Trong bóng tối, khuôn mặt của người con gái kia từ từ hiện
rõ, đập vào mắt cô lúc này là gương mặt của một Cẩm Tú với những vết
tích bầm tím do bị đánh đập.
Bàn tay cô bị Kevin siết thật chặt. Khi cô còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì anh liền nghiêm nghị nói:
“ Em đừng lo lắng, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta động vào em đâu!”
Cô quắc mắt nhìn anh trân trối. Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Tại sao ... sao Cẩm Tú lại trở thành như thế này???
“ Kevin, anh mau giải thích cho em chuyện gì đi!”
Anh cau mày nhìn Cẩm Tú vừa cười vừa khóc từ đằng xa. Ngay cả anh lúc
này cũng cảm thấy mơ hồ trước sự việc trước mắt. Dường như cô ta rất
khác lạ, hoàn toàn không giống như bình thường!
“ Hôm
nay người của anh vô tình bắt gặp cô ta đang gào thét điên dại trước nhà của Một Mắt, cứ luôn miệng nói rằng muốn gặp ông ta, nói rằng ... cô ta chính là con ruột của người đàn ông đó!! Nhưng may mắn là những tên
lính của ông ta không hề tin chuyện này, nên đã đánh đập Cẩm Tú rất tàn
bạo!” – Anh thở dài, nhìn sâu vào mắt cô – “ Nhân lúc mọi chuyện không
bị cô ta làm rối lên, người của anh đã kịp thời kéo cô ta tránh xa tầm
mắt của Một Mắt và đưa đến đây!”
“ Có chuyện như thế
sao?” – Cả người Phương Nhã run lên, những suy nghĩ trong đầu còn quá mơ hồ không thể định rõ được gì. – “ Bấy lâu cô ta không hề đá động gì đến chuyện này, tại sao đến lúc này lại muốn vạch mặt em???”
“ Tôi là con của Một Mắt, là cô chủ của các người. Tại sao không cho
tôi vào, tại sao không cho tôi cứu Quốc Thịnh. Tại sao chứ??? Tại
sao???”
Cẩm Tú ra sức đấm mạnh vào ngực mình, khóc
thét lên. Đôi mắt hoảng loạng bi thương đến cùng cực, hoàn toàn chỉ là
một màu đen tối không thể nhìn thấy được chút ánh sáng nhỏ nhoi nào.
Điên cuồng gào thét, điên cuồng cào cấu vào ngực, vào da thịt mình như
người phát điên, rồi liên tục lắc đầu lẩm bẩm điều gì đó, vốn dĩ không
hề hay biết rằng Phương Nhã đang chết trân nhìn mình. Đôi mắt chứa đầy
sự hoảng loạn và sợ hãi.
Những ngón tay lạnh ngắt của cô lập tức vùng khỏi bàn tay Kevin, lao đến nắm lấy bả vai Cẩm Tú kêu lên:
“ Cô nói cái gì? Quốc Thịnh làm sao hả?????”
Cẩm Tú chìm trong sự đau đớn hoang dại, ánh mắt đỏ ngầu bất chợt nhận
ra sự xuất hiện của Phương Nhã liền trở nên điên cuồng hơn, một cú tát
nảy lửa đột ngột giáng xuống mặt cô, khiến cô nhất thời không kịp phản
ứng.
“ Chát!”
“ Này, cô làm cái gì vậy????”
Tiếng gầm lên đầy giận dữ của Kevin như xé toạc bầu không khí im lặng đầy chết chóc. Anh ra
sức nhào tới ôm chầm cô, dùng thân của mình đỡ những đòn “ cào cấu” điên loạn của Cẩm Tú, giọng hằn học căm giận:
“ Cẩm Tú, cô bị điên rồi sao hả???”
Cẩm Tú lao về phía Phương Nhã, la hét điên cuồng nhưng ngay lập tức đã
bị hai tên vệ sĩ của Kevin giữ chặt tay lại. Cô ta giãy giụa như người
điên, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn Phương Nhã như hận nổi không thể
giết chết được cô:
“ Mai Phương Nhã, cả cuộc đời tôi
đều thua cô, thua một cách thảm hại. Ngay từ đầu tôi đã không có tư cách tranh giành với cô. Đáng lý ra tôi không nên tạo nghiệt, không nên xuất hiện trước mặt các người mới phải” - Cẩm Tú bắt đầu nói linh tinh, đôi
môi không ngừng run rẩy – “ Tôi thật sự rất ghét cô, hận