Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213880

Bình chọn: 7.5.00/10/1388 lượt.

ước mắt.

Hơn ai hết, cô biết cảm giác của Kevin lúc này cũng không hề vui vẻ!

Từng giây, từng phút trôi qua như một đoạn băng quay chậm,Triệu Ánh và
Đình Phong hoàn toàn không có cơ hội để tiếp cận cô dù chỉ là một mét.
Người của anh bảo vệ cô rất kỹ, hầu như trong suốt thời gian ở bệnh
viện, anh chẳng thể rời khỏi cô một bước!

Tuy nhiên, vẻ mặt của anh lại lạnh lùng như núi tuyết, không hề mang
tí biểu cảm nào. Chỉ lặng lẽ ngồi yên nhìn cô khóc trong câm lặng.

Nhưng ngay lúc này, khi thấy cô đứng ngồi không yên, muốn đọc quyển
nhật ký của Quốc Thịnh mà lại không dám đọc thì tim anh thật sự rất khó
chịu. Không có người đàn ông nào trên đời có thể thản nhiên nhìn người
con gái của mình khóc đau khổ vì người khác.

Kevin
chẳng phải là thần thánh, anh cũng có những ích kỷ của riêng mình. Tất
nhiên là vẫn mong rằng cô sẽ không xem quyển nhật ký đó, vì điều đó làm
cho anh cảm thấy bất an.

Anh không thích tâm trạng phức tạp đó, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng dao động.

Ngồi yên một hồi, điện thoại anh rung lên. Dưới tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, Phương Nhã trông thấy anh khẽ cau mày lại:

“ Chuyện gì?”

<>

“ Cái gì?” – Quai hàm anh siết chặt lại, bóng lưng cao gầy đổ nghiêng
xuống mặt đất – “ Có chuyện gì không ổn. Tiếp tục tìm kiếm bọn họ. Tôi
sẽ đến ngay!”

“ Kevin!”

Giọng Phương Nhã nghèn nghẹn nhưng chất chứa sự lo lắng đột ngột cất lên, lúc này
anh mới sực tỉnh xoay đầu lại. Đôi mắt u ám hệt như đêm đen:

“ Anh có công chuyện phải giải quyết. Nếu em muốn, có thể ở lại đây!”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc xen lẫn bất ngờ của cô, tim anh như hẫng
một nhịp. Cho dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất
ích kỷ.

Không nói thêm câu nào nữa, anh ra lệnh cho
những vệ sĩ đứng cạnh cô theo anh về công ty. Chỉ để lại đúng hai người ở lại bảo vệ cho Phương Nhã, sau cùng xoay người bước đi không một lần
ngoảnh đầu nhìn lại.

Rời khỏi bệnh viện, một vệ sĩ thân cận đứng cạnh anh lúc này mới lên tiếng:

“ Cậu chủ, chỉ hai người ở cạnh cô Jessica liệu có ổn không?”

Bước chân anh dừng lại, nét mặt trở nên đăm chiêu vài giây rồi ngay lập tức trở về trạng thái bình tĩnh, cổ họng khàn phát ra tiếng:

“ Cô ấy đâu phải là con nít, không cần phải giám sát cô ấy 24/24 như
vậy. Hiện giờ cũng không có nguy hiểm gì, không cần phải lo!”

Giọng của anh không giận dữ, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào để người
khác nhìn ra được. Tuy nhiên, những vệ sĩ đứng bên cạnh hoàn toàn thấy
rõ được hai bàn tay anh ra sức nắm chặt, rồi lại buông ra, cứ như vậy
vài lần, hệt như đang cố sức khắc chế cảm xúc nào đó.

Ánh đèn đường phát sáng, bóng dáng anh nhanh chóng bị màn đêm đen nuốt chửng.



Sau khi anh bỏ đi, ngay hành lang bệnh viện chỉ còn lại mình cô và hai
người vệ sĩ. Cô không nghĩ nhiều như anh, vì trong lúc này mọi thứ không có gì quan trọng bằng cái chết của Quốc Thịnh.

Thế mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Kevin, cô hiểu rằng
chính mình đã vô tình làm anh buồn. Khi cô chưa kịp nói câu nào khác,
thì anh đã không nói không rằng quay lưng bỏ đi.

Cho
dù người cô yêu là anh, nhưng khi đối mặt với cái chết của người yêu cũ, tất nhiên rằng ai cũng khó tránh khỏi cú sốc lớn. Không đi cùng nhau
trên một con đường, không trao trọn cho nhau một trái tim cùng nhịp,
nhưng chí ít vẫn có thể là bạn.

Là quá khứ,
không thể nào so sánh với hiện tại. Tình yêu một thời dành cho Quốc
Thịnh, cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng người ngự trị trong trái tim cô lúc này chính là anh!

Chẳng lẽ điều này, anh vẫn không hiểu?

Tháng năm mưa, cơn mưa rào của mùa hạ, ào ạt đến rồi đi, cũng như tình cảm một thời đã không còn nữa.

Tuy rằng mọi thứ đã qua, nhưng rốt cuộc cái chết của Quốc Thịnh là như thế nào. Cô nghĩ bản thân có quyền được biết!

Ngồi yên trên ghế, cô hít sâu đủ năm lần, sau đó mới chầm chậm lật từng trang quyển nhât ký.

“ Này, ai đó, ai đó!!!”

Mùa hè tháng năm, một cậu thanh niên hấp tấp đuổi theo một cô gái trên
con đường rộng lớn. Lúc đó, trên tay anh còn giữ chặt một chiếc bóp màu
nâu, cả người nhễ nhại mồ hôi vì đuổi theo cô khi trời nắng nóng.

“ Bạn kêu tôi à?”

Cô gái ngay lập tức ngoảnh đầu lại. Giữa ánh nắng chói chang của ngày
hè, đôi mắt đen to tròn của cô càng làm nổi bật những đường nét thanh tú trên gương mặt, hàng lông mi cong vút nhìn anh rồi vội chớp mắt.

“ À, phải! Bạn làm rớt bóp tiền này!”

Khi đó, cô hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào của anh làm xao xuyến. Và
hoàn toàn không hề nghĩ rằng, sau lần gặp đầu tiên như thế, cô và anh
lại có thể học cùng nhau tại một mái trường cấp 3.

Xuân đến, đông đi ...

Nắng tắt, rồi nắng lên ...

Tình cảm nảy nở giữa cô và anh ngày càng lớn dần, đến mức không thể
kiểm soát được những suy nghĩ


pacman, rainbows, and roller s