
đủ để thấy được
con đường rộng phía trước.
“ Jessica, kiên cường lên em! Đừng rời bỏ cuộc đời này, hãy tỉnh lại đi. Mau tỉnh lại đi!”
---
Dòng ký ức miên man vừa dứt thì cũng là lúc gương mặt cô đã đầm đìa
nước mắt. Hai bàn tay siết chặt vào nhau như cố gắng nhắc nhở bản thân
phải thật kiên cường. Từ lúc này trở đi, cô không thể yếu đuối như ngày
xưa nữa.
“ Jessica, à không. Tôi nên gọi cô là Phương Nhã, có đúng không nhỉ?”
Giọng nói bỡn cợt đầy vẻ khinh thường bất chợt cất lên từ đằng sau.
Dường như người đó đã có mặt trong phòng bệnh này lâu lắm rồi, đủ để có
thể quan sát rõ được từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt cô lúc này.
Cô giật mình lau vội nước mắt, môi mím chặt ngăn chặn cơn tức ngực
trong lòng mình, bất giác khó tránh khỏi nụ cười đau khổ trên môi.
Giọng nói này, làm sao cô có thể quên được!
“ Cô tốt số thật, đã thoát chết mấy lần rồi. Nhưng con trai tôi thì lại khác. Vì cô mà nó đã XÉM CHẾT MẤY LẦN rồi có biết không hả? Vì cô mà nó không còn được đi lại bình thường, vì cô mà sự nghiệp của khách sạn này bị đe dọa! Hahaha, Mai Phương Nhã, làm người đừng nên độc ác quá như
thế chứ?”
Người đàn ông đó nói trong sự phẫn nộ tột
cùng, cố tình nhấn mạnh bốn chữ “ xém chết mấy lần” để cho cô biết rằng
... bản thân đã mang đến cho con trai ông ta biết bao nhiêu điều xui
xẻo.
Khóe mắt cô lại ươn ướt, nhưng vẫn cắn chặt răng
để không phải bật khóc, nói như gió khẽ bên tai nhưng lại chứa đầy sự
dứt khoát:
“ Con xin lỗi, nếu như không có Phương Nhã
thì mọi chuyện sẽ khác. Kevin cũng sẽ không ra nông nỗi này!” – Nhắc đến tên anh, tim cô như bị khoét sâu thêm một lỗ lớn, đau đến mức không thở nổi – “ Từ giờ trở đi, Mai Phương Nhã này tuyệt đối sẽ không bao giờ
xuất hiện trong cuộc đời của các người nữa!”
Đáy mắt chủ tịch Nguyễn chứa đầy sự nghi ngờ, chẳng mấy chốc đã phá lên cười:
“ Cô buông tha con tôi dễ dàng như vậy sao? Được rồi, cô nói đi. Một
giá một, 100 triệu và lập tức rời khỏi cuộc sống của chúng tôi ngay!”
Những móng tay cô ấn sâu vào da thịt đến mức đau rát, lúc này cô không
ngăn được những giọt nước mắt nữa, cứ mặc cho chúng tuôn ra xối xả, rơi
tí tách xuống tấm nệm trắng tinh.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, cũng không biết cô đã hít thở thật sâu bao
nhiêu lần mới có thể thốt ra thành câu nói:
“ Không cần. Cả đời này, tôi cũng không muốn mắc nợ gia đình các người nữa. Làm ơn để tôi yên!”
Người đàn ông tóc đã lấm tấm vài sợi màu bạc khẽ run người, nụ cười
càng lúc càng hiện rõ trên môi, đáy mắt không tránh nổi sự khinh thường
chán ghét cực hạn:
“ Cô lấy cũng được, không lấy cũng được. Nhưng đừng để tôi phải nhìn thấy mặt cô lần nữa!”
Sau khi đặt cọc tiền 100 triệu xuống bàn, người đàn ông đó hằn học sải
bước ra khỏi cánh cửa, chẳng mấy chốc thân hình già nua đó cũng biến mất khỏi tầm mắt cô rất nhanh chóng.
Âm thanh cánh cửa
đập mạnh vào tường như tạo thành một cái gai vô cùng nhức nhối trong tim cô, khiến đôi chân mày khẽ cau lại vì đau đớn. Xung quanh vang lên đầy
đủ mọi âm thanh hỗn tạp, tiếng xe cộ, bước chân qua lại, hay là những
chiếc lá xào xạc bên cành cây ngoài cửa sổ càng làm tim cô thêm nặng nề
khó thở.
Cơn tức ngực trào lên cổ họng, hơi thở càng
trở nên dồn dập hơn. Cô ngồi dựa vào thành giường, sắc môi trắng bệch
không còn sức sống.
Nhớ đến Kevin, khóe mắt cô lại một lần nữa cay xè. Mọi kỷ niệm trước mắt không ngừng tái hiện trong đầu
như dòng sông ào ạt chảy xiết, chứa đựng một tình cảm chất chứa không
thành lời.
Cô nhớ đến ánh mắt anh khi cười, khi ôm cô
vào lòng, khi bịn rịn quấn lấy môi cô không rời, hay bá đạo một cách
đáng yêu. Mọi thứ của anh, tất cả những thứ trên người anh, cô đều nhớ
hết tất cả.
Tình yêu của Kevin dành cho Jessica, có lẽ sẽ chấm dứt nếu như ngày đó anh không vì cô mà quay về nước, không vì
cô mà đến gần Một Mắt, và cũng không mất bình tĩnh đến nỗi đem mảnh đất
bên quận 7 làm điều kiện trao đổi.
Anh mang đến cho cô những hồi ức tươi đẹp nhất, không phải là Phương Nhã chỉ biết đến thù
hận, mà là Jessica luôn vô tư vui vẻ. Cũng chính vì anh đã khiến con tim đã khép kín này biết thế nào là yêu thêm lần nữa.
Người đàn ông đó từng nói, không cần biết cô là Jessica hay Phương Nhã,
không cần biết quá khứ hay hiện tại của cô gái đáng thương này có ra
sao, chỉ cần biết người anh yêu là cô. Thế đã đủ rồi!
Dù gặp phúc hay họa, dù vui hay buồn, lúc nào Kevin cũng luôn xuất hiện
kịp thời để đến bên cô, khiến cô cảm nhận được sự hân hoan vui sướng khi được che chở, được yêu thương là như thế nào.
Nếu như có ai đó bảo rằng Kevin là phúc tinh của Phương Nhã, thì họ phải nên
đính chính lại rằng: chính Phương Nhã mới là khắc tinh của Kevin!
Anh cứu cô hai lần, nhưng cô cũng khiến anh xém chết hai lần. Định mệnh này rốt cuộc là nợ hay duyên?
Cứu cô khỏi Một Mắt, ngay cả